Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ở đầu bên kia Tiểu Bất Điểm đang xoay vòng tại chỗ thỉnh thoảng lại năm chặt hai tay thành quyền.

Sao Ông chủ vẫn chưa ra vậy?
Tiểu Bất Điểm vẫn đang suy tư thì có tiếng bước chân truyền đến từ cửa của khách sạn, Ngu Sâm đi đăng trước phía sau là nhân viên quản lý của khách sạn đang kéo Cố Chấn Hải bị thương ra ngoài, hình như vết thương của ông ta càng nặng hơn.

Trên lông mày, hai má và khóe miệng đều đang chảy máu, một mảng xanh tím trông khuôn mặt như hoa nở đủ loại màu sắc.

Tiểu Bất Điểm đi đến trước mặt của Ngu Sâm: “Ông chủ tôi nhớ tên khốn này lúc trước không bị thương nặng đến thế”
“Ừ tôi đánh đó”

Tiểu Bất Điểm cúi đầu nhìn sang, khi Ngu Sâm đánh Cố Chấn Hải cũng không tiếc làm cho tay mình bị thương, bàn tay đeo nhân cũng đều bị xước đến chảy máu, có thể thấy đã ra tay rất mạnh.

Chẳng trách bây giờ Cố Chấn Hải lại bị đánh đến không thể nhận ra được.

Cố Chấn Hải được đưa đến bệnh viện cứu chữa ngay trong đêm.

Ngu Sâm tất nhiên sẽ không tốt bụng để ông ta còn nguyên vẹn rời khỏi.

Mặc dù mới đến Kinh Đô cách đây chưa lâu nhưng đã cho người điều tra công ty của Cố Chấn Hải, sau đó tính toán nên làm gì tiếp theo.

Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Ngu Sâm, Tiểu Bất Điểm lập tức đã biết Ông chủ lại muốn “hạ dao giết người” rồi, khiến cho công ty này lặng lẽ biến mất và phải rời khỏi Kinh Đô hơn nữa kết cục còn rất thê thảm.

Nhân viên khách sạn càng hoảng sợ hơn sợ sẽ chọc giận vị tôn thần này liên tục cúi đầu xin lỗi không dứt và đổi cho Tổng giám đốc CK sang một khách sạn khác ngay trong đêm.

Khi Cố Tiểu Mạch nhận được địa chỉ mà Ngu Sâm gửi tới, cô lập tức bắt taxi đến khách sạn khác rồi tìm theo số phòng, sau đó nhìn thấy Ngu Sâm đang mặc áo choàng tắm đứng ở ngưỡng cửa ung dung chờ cô.

Cố Tiểu Mạch vừa thấy đã nhanh chóng nhấc chân lên chạy tới, vừa mới đến trước mặt của Ngu Sâm đã bắt gặp ánh mắt soi mói của anh ấy từ trên xuống dưới sau đó nhìn tay cô với vẻ không vui, giọng nói mang theo trách cứ và nghiêm túc phê bình: “Không phải là cho cô đi bôi thuốc sao? Lần này đi đi về về cũng mất một tiếng rồi, cô đi chỗ nào quậy vậy hay đi gặp người đàn ông nào à?”
Tên nhóc Tiểu Bất Điểm lại thêm lửa đúng thời khắc mấu chốt r đứng đó hóng hớt mà không chê sự việc rắc rối hơn, ưu điểm xuất sắc nhất trong tính cách của anh ta chính là châm ngòi thổi gió.


Anh ta vội chui ra và không hề khách sáo mách lẻo: “Ông chủ tôi có thể làm chứng Cố Tiểu Mạch đi gặp người đàn ông kia là Tổng giám đốc Mộ, vừa nãy cô ấy đưa anh ấy đến bệnh viện đó”
Ngu Sâm vừa nghe thấy vậy ánh mắt đột nhiên trở sâu thảm liếc nhìn Cố Tiểu Mạch: “Nhưng điều anh ta nói thâm thúy, thật sao?”
Cố Tiểu Mạch nheo mắt lại và mấp máy môi: “Đây là lần tiếp xúc gần gũi cuối cùng giữa tôi và anh ấy, sau này sẽ lại không có những vướng mắc nào khác ngoài việc hợp tác làm ăn ra, Ông chủ anh đừng có hiểu nhầm dù sao phong cách từ trước tới nay của tôi vẫn là giúp người làm vui mà”
“Vậy tại sao ngày đó ở Hoa Sơn không phải cô đã nói rằng mình không có phẩm chất tốt đẹp giúp người làm vui hay sao?”
“Xuýt!” Khi nghe thấy vậy Cố Tiểu Mạch không khỏi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tên họ Cố kia đâu rồi?”
“Đang ở bệnh viện, cô không cần quan tâm đến chuyện này, tôi sẽ xử lý những chuyện còn lại và sẽ điều tra rõ ràng” Ngu Sâm chặn trước cửa phòng và nói những điều này với Cố Tiểu Mạch chính là muốn để cho cô yên lòng, cô rất thích ôm đồm mọi việc nên có lẽ đêm nay sẽ lại gặp ác mộng.

Ngu Sâm chậm rãi lấy lá trà trong túi ra: “Ở đây còn thừa, Tiểu Bất Điểm vừa nãy đã uống rồi cô cũng uống đi rồi hãng đi ngủ”
Tiểu Bất Điểm vừa muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Ngu Sâm cắt ngang: “Còn không đi ngủ đi? Muốn bị phạt à? Hay là tôi tìm cho cậu một ít trò vui nhé?”
Tiểu Bất Điểm lập tức rút lại lời muốn nói và làm một động tác.


ngậm miệng sau đó chạy trốn nhanh như một làn khói.

Cố Tiểu Mạch quay trở về phòng, nhìn chằm chằm vào lá trà không khỏi khẽ cười, Ngu Sâm đóng vai người làm cha cũng khá chu đáo.

Ban đêm cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Cảnh tượng gay cấn khi chiến đấu với Cố Chấn Hải vẫn còn lởn vởn trong tâm trí cô, mặc dù đeo khẩu trang nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ hung ác và đôi mắt cay độc, u ám của Cố Chấn Hải.

Rốt cuộc giữa họ có mối quan hệ gì?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK