Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng chốc, một giọng nữ sắc bén, đầy bệnh hoạn truyền đến từ phía sau: “Cố Tiểu Mạch, cô không tin đúng không? Không tin thì cô cứ đi làm giám định người thân đi, xem xem cô có phải thật sự là con của ba hay không!”

 

Cố Lan Tâm vừa nói xong, bước chân của Cố Tiểu Mạch không tự chủ mà dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo giờ đây lại là bối rối, ngay lúc này, không chờ đến lượt cô ra tay.

 

Đàn em của Mộ Bắc Ngật chủ động chỉnh đốn lại quần áo rồi bước lên, Cố Lan Tâm vẫn định dùng giọng điệu trước kia để sai khiến bọn họ: Mấy người làm gì đó hả? Không nhận ra tôi sao? Trước kia mấy người đều phải nghe lời tôi đó!”

 

Mấy tên đàn em này không hề sợ sệt, đột nhiên, Cố Lan Tâm phát ra một tiếng rít dài chót tai.

 

Vốn dĩ người cô ta đang ở trong thùng rác, bây giờ mấy người kia lại đóng nắp thùng lại, nhốt Cố Lan Tâm ở bên trong, xung quanh toàn là các loại rác hôi thối, ghê tởm, khiến Cố Lan Tâm muốn nôn.

 

Cố Lan Tâm nhịn không được nôn thốc nôn tháo, buổi sáng không ăn gì nên chỉ nôn ra toàn dịch chua, bên trong thùng rác lại thêm hôi thối vô cùng, ngay lúc này, bỗng nhiên thùng rác bị người khác nhấc lên.

 

Cố Lan Tâm bất ngờ không kịp phòng bị, nghiêng người lảo đảo, bàn tay đè lên chỗ cô ta vừa nôn xong, dịch vị trắng trắng nhớt nhớt dính ở trong tay, ghê tởm vô cùng, Cố Lan Tâm thình lình trừng to mắt, trong lòng chỉ muốn chết mà thôi.

 

Khi mấy tên đàn em bình tĩnh khiêng thùng rác đặt về chỗ cửa tiệm ban đầu, thì người đàn ông cao lớn thô kệch kia vẫn đứng hút thuốc, đột nhiên có một cái thùng rác bị quăng vào.

 

Ngay lúc đó, ông ta tức giận ngút trời, đưa tay dập tắt đầu thuốc, chuẩn bị mở miệng chửi bới một trận.

 

Thì lại nhìn thấy kí hiệu của Mộ Thị trên quần áo của mấy tên đàn em, phút chốc người đàn ông trở nên ïu xìu, thăm dò hỏi han: “Các quý ngài đây, không biết các ngài ghé đến cửa tiệm nhỏ của chúng tôi có việc gì không ạ?”

 

“Coi chừng người ở trong này cho đàng hoàng, không được để cô ta chạy thoát, nếu không, cửa tiệm này sẽ..” Lời uy hiếp phía sau không cần nói cũng tự hiểu, người đàn ông tay chân run lẩy bẩy, cửa tiệm mất rồi cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ sợ cả Kinh Đô này cũng không có chỗ chứa ông ta mà thôi.

 

Ngay lập tức, người đàn ông liên tục cúi đầu khom lưng đồng ý: “Được được được, tôi biết rồi, tuyệt đối không để cô ta chạy thoát!”

 

Mấy tên đàn em kia không cần phải nói gì thêm, hoàn thành nhiệm vụ, thì trực tiếp xoay người rời khỏi.

 

Lúc này, người đàn ông lấy tay bịt mũi, vẻ mặt chán ghét bước đến gần thùng rác, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, từ từ đưa một ngón tay kéo nút khóa, mở nắp thùng rác ra, Cố Lan Tâm toàn thân dơ bẩn, trên váy còn dính chất lỏng sệt sệt gì đó màu nâu, bò ra ngoài, trong một phút chốc, gương mặt người đàn ông tối sầm lại, trực tiếp nắm lấy tóc.

 

Cố Lan Tâm, hổn hển hỏi: “Đã kêu cô phải trông chừng cửa tiệm rồi mà không phải sao? Giỡn mặt với tôi hay gì chứ, tối nay cô chết chắc rồi!”

 

Mấy tên đàn em vừa rời khỏi cửa tiệm thì đi tìm cô Cố ngay lập tức.

 

Tìm khắp chợ buôn người cũng không thấy bóng dáng Cố Tiểu Mạch đâu, trong tức khắc, sắc mặt những tên đàn em đều thay đổi, chia nhau đi tìm Cố Tiểu Mạch.

 

Lúc này Cố Tiểu Mạch đã rời khỏi chợ buôn người, đầu như nặng thêm ngàn cân, không ngừng nghĩ về những gì Cố Lan Tâm vừa mới nói, nghĩ về khuôn mặt quyết tâm báo thù, dáng vẻ tràn đầy oán thán của cô ta, những lời nói đó thật sự đã lay động được cô.

 

Tại sao mẹ lại chết chứ? Cô không phải là con ruột của Cố Chấn Hải?

 

Tất cả những nghi vấn này cứ quanh quẩn trong đầu cô, từng chút từng chút chiếm lấy tâm trí cô, cô cần phải nhanh chóng tìm cho mình lời giải đáp.

 

Cố Tiểu Mạch vô thức bắt xem, đi thẳng một mạch về nhà họ Cố.

 

Khi người giúp việc nhà họ Cố nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, trong ánh mắt không giấu được sự lo lăng và sợ hãi, cẩn đi đến bên cạnh hỏi thăm, Cố Tiểu Mạch chỉ ậm ừ một tiếng rồi lên thẳng phòng sách của Cố Chấn Hải trên lầu hai.

 

Nửa tiếng sau, Cố Chấn Hải từ công ty trở về với vẻ mặt đờ đẫn, vừa bước vào phòng khách thì đã nhìn thấy đám người hầu đang đứng thành hàng, im như tờ, lo lắng chờ đợi.

 

Sắc mặt ông ta tối sầm lại, lập tức hét lớn: “Các người ở đây làm gì?”

 

Khi những người hầu kia nhìn thấy Cố Chấn Hải, lập tức báo cáo: “Ông chủ, cô… cô hai đã trở về rồi, bây giờ đang ở phòng sách trên lầu.”

 

Cố Tiểu Mạch?

 

Vẻ mặt Cố Chấn Hải không mấy vui vẻ, không phải bây giờ nó đang đi theo Mộ Bắc Ngật sao? Tại sao lại đột nhiên quay về nhà họ Cố?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK