Mộ Bắc Ngật lấy chăn đắp lên người Cố Tiểu Mạch, nhưng tư thế ngủ của Cố Tiểu Mạch thật sự khó mà miêu tả, Mộ Bắc Ngật vừa đắp chăn cho cô, Cố Tiểu Mạch đã lấy tay hất bỏ, áo công sở bên ngoài bị vén lên, để lộ làn da mềm mại.
Mộ Bắc Ngật đắp lại chăn lên người Cố Tiểu Mạch, đồng thời cực kỳ kiên nhẫn đứng ở đó nhìn cô, nhìn xem cô không ngoan ngoãn như thế nào.
Nhưng lần này Cố Tiểu Mạch ngoan hơn rất nhiều, Mộ Bắc Ngật giữ chặt cô lại không cho cô cử động, nhất thời Mộ Bắc Ngật không biết có phải là thất vọng hay không, anh thở dài, quay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, anh thu lại tất cả cảm xúc hiện lên trên mặt, khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng, đến bàn làm việc, ngồi xuống, lấy tài liệu ra đọc như mọi khi.
Thật kỳ lạ, trước đây anh rất tập trung với công việc, không ai có thể làm phiền đến anh, nhưng lúc này, rõ ràng trong phòng làm việc rất im lặng nhưng anh lại không có tâm tư làm việc.
Người phụ nữ đang ngủ say trong phòng nghỉ thu hút anh, Mộ Bắc Ngật cảm thấy buồn bực, anh đặt tài liệu trong tay xuống bàn, người ngả về phía sau, đưa tay lên xoa ấn đường.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân đang bước đến.
Dịch Bách không ở đây, là nhân viên quầy lễ tân đưa “khách hàng quan trọng” đến phòng Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Mộ…”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của nhân viên lễ tân.
Trong chớp mắt, Mộ Bắc Ngật hoàn hồn lại, anh mở mắt ra, nhìn phía cửa phòng Tổng giám đốc, trầm giọng nói, “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Nam của Nam Thị muốn gặp Tổng giám đốc ạ, anh ấy đang ở ngoài cửa.” Nhân viên lễ tân trả lời.
Lúc nghe đến Tổng giám đốc Nam, Mộ Bắc Ngật nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, anh đứng lên, đi đến chỗ ghế sofa, đồng thời lên tiếng, “Vào đi.”
Sau khi nhận được sự đồng ý, Nam Thần An ôm Nám Nám với khuôn mặt đáng yêu bước vào, chỉ có trời mới biết tại sao Tổng giám đốc Nam bất ngờ xuất hiện, trong lòng còn ôm một đứa bé, chuyện hết sức kinh ngạc này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tổng giám đốc Nam trở thành người có địa vị của Kinh Đô, xí nghiệp làm ăn rất lớn, nhất thời khá nổi tiếng ở Kinh Đô, bây giờ ôm một đứa bé xuất hiện, không tránh được những lời bàn tán dị nghị.
“Ông chú lợi hại!”
Nám Nám nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cứ như nhìn thấy thần tượng, không chịu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Nam Thần An, hai chân không ngừng đạp, muốn đứng xuống.
Lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Nám Nám, sắc mặt bất giác trở nên dịu dàng.
Nam Thần An đặt Nám Nám xuống, anh ta nhìn thấy Nám Nám giang hai tay ra, chạy lon ton đến chỗ Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật rất phối hợp, anh ngồi xuống, ôm Nám Nám vào lòng, một tay bế con bé lên.
Nám Nám sung sướng ôm cổ Mộ Bắc Ngật, trông hai người rất tự nhiên, Nam Thần An đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh đi, có chút kỳ quái.
Mộ Bắc Ngật ôm Nám Nám ngồi xuống ghế sofa, chỉ một mình Nám Nám vô hình trung đã khiến Mộ Bắc Ngật và Nam Thần An nảy sinh khoảng cách, ánh mắt nhìn Nam Thần An của Mộ Bắc Ngật như thể đang tuyến bố chiến thắng.
“Tổng giám đốc Nam bỗng nhiên đến Mộ Thị, không biết là có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, Nám Nám muốn gặp Mami nên tôi đưa con bé đến đây, không làm ảnh hưởng đến công việc của Tổng giám đốc Mộ chứ?”
Mộ Bắc Ngật thu lại ánh mắt, với những lời mỉa mai chế giễu của Nam Thần An, anh chẳng thèm quan tâm.
Nhưng Mộ Bắc Ngật không cam tâm đáp lại một câu, “Tổng giám đốc Nam liên tục đến Mộ Thị, chắc hẳn là có hạng mục thích hợp nào đó muốn hợp tác với Mộ Thị, nếu Tổng giám đốc Nam có ý định đó, Mộ Thị sẽ cân nhắc một chút.”
Bàn tay đặt trên chân của Nam Thần An nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mộ Bắc Ngật, anh mặt không đổi sắc mời chào hợp tác, đúng là một người rất thông minh lanh lợi!
Nam Thần An đáp lại, “Hợp tác với Mộ Thị là một sự lựa chọn không tồi, những chuyện này hôm khác chúng ta nói…”
Vừa nói anh ta vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng nhếch lên cười, “Tiểu Mạch làm việc ở đây, không có thời gian cụ thể, không biết lúc nào Tổng giám đốc Mộ cho cô ấy tan làm vậy, cô ấy bảo tôi đến đón cô ấy.”
Ở trước mặt Cố Tiểu Mạch, Nam Thần An luôn duy trì sự ấm áp dịu dàng, nhưng anh ta lại mất đi phong độ khi ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, hai người đàn ông nói chuyện cứ như giông bão ập đến.
Mỗi một câu nói đều mang theo sự thăm dò và quan sát, mặt Mộ Bắc Ngật lạnh băng, anh cười đáp lại, “Tuy bây giờ Cố Tiểu Mạch không có việc gì để làm nhưng cũng không được về.”
Nam Thần An nhíu mày, kìm nén sự phẫn nộ, hỏi, “Tại sao?”
“Bởi vì…”
Mộ Bắc Ngật dừng một lát, sau đó từ từ lên tiếng, “Vừa nãy cô ấy mệt quá, thế nên đang ngủ trong phòng nghỉ.”
Lời của Mộ Bắc Ngật rất ám muội khiến Nam Thần An bất giác nghĩ đến “chuyện kia”, sắc mặt Nam Thần An tối sầm lại.
Giọng nói nhỏ nhẹ non nớt của Nám Nám vang lên mới khiến bầu không khí dịu đi một chút, “Ông chú lợi hại, chú nói Nấm đang nghỉ ngơi, Nấm ở đâu ạ?”
Cố Tiểu Mạch ngủ không lâu, mới được một tiếng thì tỉnh dậy, lúc cô tỉnh dậy, hai mắt lim dim, không biết mình đang ở đâu.
Cố Tiểu Mạch định đắp chăn ngủ tiếp, bỗng nhiên ngửi thấy mùi của người nào đó trên chăn, đó chính là mùi trên người Mộ Bắc Ngật, rất thơm!
Cô lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Á? Sao cô lại ngủ trong phòng của Mộ Bắc Ngật?
Cố Tiểu Mạch lập tức rời khỏi giường của Mộ Bắc Ngật, cô vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, đi giày cao gót chạy ra bên ngoài.
Lúc cô mở cửa phòng nghỉ ra, hét lên một tiếng, “Mộ Bắc Ngật!”
Đúng vào lúc này, Nam Thần An đang kìm nén sự tức giận bỗng nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Mạch, Nám Nám nghiêng đầu nhìn qua, so với bọn họ thì Mộ Bắc Ngật tự nhiên hơn, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đầu tóc bù xù, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.
Cố Tiểu Mạch vừa mới ngủ dậy, cơ thể vẫn còn chưa tỉnh, còn đứng dậy một cách bất ngờ, máu chưa kịp lên não khiến Cố Tiểu Mạch lảo đảo bước đi không vững.
Nam Thần An nhíu mày, sắc mặt khó coi đi đến đỡ Cố Tiểu Mạch, anh ta cúi đầu nhìn cô, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Mạch, em không sao chứ?”
“Không phải… anh Nam, sao anh lại ở đây?” Mặt Cố Tiểu Mạch buồn rười rượi, cô có cảm giác như mình bị “bắt thông dâm” vậy.
Vậy mà vào lúc này, Mộ Bắc Ngật lại rất “biết điều” bế Nám Nám đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ, hỏi han, “Ngủ có ngon không, có còn mệt không?”
Đầu Cố Tiểu Mạch muốn nổ tung, chỉ cần nhìn sắc mặt của Nam Thần An là biết anh ta hiểu lầm rồi, sao Mộ Bắc Ngật có thể nói ra những lời ám muội như thế chứ?
Mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng, cô liếc nhìn Mộ Bắc Ngật cứ như đang bế con gái mình vậy, Cố Tiểu Mạch giơ hai tay ra, “Mộ Bắc Ngật, sao lại bế con gái tôi, trả lại cho tôi.”
“Xem ra đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”
Mộ Bắc Ngật gật đầu, đồng thời trả Nám Nám lại cho Cố Tiểu Mạch.
Vừa nằm vào vòng tay của Cố Tiểu Mạch, hai mắt Nám Nám sáng lên, hỏi một cách ngây thơ, “Nấm ơi, mẹ vừa ngủ ở trong phòng nghỉ của ông chú lợi hại à?”
“Mộ Bắc Ngật, bây giờ có việc gì cần tôi làm không?”
Cố Tiểu Mạch lên tiếng hỏi, cô cảm thấy mình như con kiến đang nằm trên lửa, vô cùng nôn nóng.
Bị anh Nam và Nám Nám nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Cố Tiểu Mạch nóng bừng.
Mộ Bắc Ngật hững hờ liếc nhìn một cái, không giữ cô ở lại nữa, vứt lại một câu, “8h ngày mai, có mặt đúng giờ.”
“Ok, tôi biết rồi, anh Nam, chúng ta đi thôi.”
Cố Tiểu Mạch gật đầu rối rít, sau đó ôm Nám Nám đồng thời kéo Nam Thần An đi ra bên ngoài.
Để tránh mọi người nhìn thấy, ba người đi cầu thang bộ ở bên cạnh, cho đến tận khi bước ra khỏi Mộ Thị, Cố Tiểu Mạch đứng im tại chỗ nghỉ ngơi, cô thở hổn hển.
Nam Thần An nhìn thấy rõ cảnh tượng ban nãy, ánh mắt kỳ quặc, sắc mặt có chút phức tạp, anh ta bế Nám Nám, đồng thời đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại, cô vuốt lại mái tóc rối bù, lên tiếng giải thích, “Anh Nam, chuyện không như anh nghĩ đâu.”
“Anh tin em, chỉ có điều, Tiểu Mạch, em thật sự vẫn muốn làm việc bên cạnh anh ta sao? Anh sợ em ra gây ra hiểu lầm không đáng có.” Cả đêm hôm qua Nam Thần An không ngủ được, trong đầu văng vẳng câu nói đó của Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch im lặng một hồi, “Thật ra anh ta… cũng rất tốt, anh ta không làm khó dễ em, tạm thời em vẫn cứ làm việc ở đây, có điều, anh Nam, sao anh lại đưa Nám Nám đến đây?”
Nám Nám chớp chớp đôi mắt ngây thơ của mình, muốn né tránh câu hỏi của Mami.
Ánh mắt sắc nhọn của Cố Tiểu Mạch phát hiện ra điều đó, cô véo vào hai má mũm mĩm của Nám Nám, giả vờ không vui, “Nám Nám, có phải là con không?”
Nám Nám làm vẻ mặt đáng yêu, giọng nói non nớt, “Nấm ơi, Nám Nám chỉ muốn đến xem môi trường làm việc của Nấm, vừa hay có ông chú lợi hại ở đó, Nám Nám mới cầu xin chú Nam đưa Nám Nám đến xem.”
Nam Thần An không vạch trần cô bé, sự thật là, anh ta có tâm tư riêng của mình, anh ta muốn đến xem Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch như thế nào, nhưng bây giờ Nam Thần An không thể không bắt đầu đề phòng, cảm giác bất an kéo đến, nếu có chút sai sót nào đó anh ta có thể mất đi tình yêu của mình..
Danh Sách Chương: