Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay tôi đến là vì có hạng mục muốn hợp tác với Tổng giám đốc Lâm, có điều dạo gần đây tôi nghe nói, Tổng giám đốc Lâm đang tìm vợ, còn tôi lại có một đứa con gái chưa lấy chồng…”
Cố Chấn Hải đã ám chỉ một cách rõ ràng, Tổng giám đốc Lâm nhìn Cố Tiểu Mạch, bất giác đưa tay ra muốn sờ lên tay cô.

Trong nháy mắt Cố Tiểu Mạch đã phản ứng lại, cô nhận ra mục đích mà hôm nay Cố Chấn Hải đưa cô đến đây, chính là bán cô cho Tổng giám đốc Lâm!
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Cố Chấn Hải lại không đưa Cố Lan Tâm đi! Hóa ra cô là người có thể tùy tiện bán đi.

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, lúc Tổng giám đốc Lâm định chạm vào tay cô, cô lập tức rút tay ra.

Tổng giám đốc Lâm sờ cằm, nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt dò xét, nói với Cố Chấn Hải, “Tổng giám đốc Cố, muốn hợp tác với Lâm Thị, ông phải có chút thành ý chứ, tôi thấy con gái ông cũng không tồi…”
Tổng giám đốc Lâm nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt sâu thẳm.

“Nào Tổng giám đốc Cố, chúng ta nói chuyện như này không được, chi bằng uống chén rượu trước đã, nếu không sẽ rất lúng túng, con gái của Tổng giám đốc Cố còn có chút ngại ngùng kìa.” Tổng giám đốc Lâm nâng ly rượu đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, nheo mắt cười.

Cố Tiểu Mạch không đưa tay nhận ly rượu, cô chỉ ngồi yên ở đó, Cố Chấn Hải không dám để Tổng giám đốc Lâm đợi quá lâu, nhìn bộ dạng không hợp tác của Cố Tiểu Mạch, trong lòng có chút bực tức.

Nhưng ông ta không làm gì được, chỉ có thể nhận lấy thay cho Cố Tiểu Mạch, ông ta dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe thấy, “Không muốn lấy bức thư nữa? Uống ly rượu này đi.”
Đây là ly rượu Tổng giám đốc Lâm đưa đó!
Cố Tiểu Mạch nhìn ly rượu trước mặt, cô nghĩ trong lòng, cũng tốt thôi, uống rượu thì to gan hơn, có thể đánh cho ông già này một trận.


Cô giả vờ cười hi hi nhận lấy, cúi đầu uống hết ly rượu, Tổng giám đốc Lâm bỗng di chuyển cơ thể của mình ngồi đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, bàn tay béo như lợn của ông ta muốn sờ Cố Tiểu Mạch.

Ly rượu trong tay Cố Tiểu Mạch vẫn còn chút rượu, cô thận trọng nhìn Tổng giám đốc Lâm, lúc ông ta giơ tay ra, cô ngả người về phía sau, ly rượu bỗng nghiêng nghiêng, đổ ra ngoài.

Không ngờ lại đổ vào quần của Tổng giám đốc Lâm, sắc mặt Cố Chấn Hải trở nên khó coi, ông ta lo lắng nhìn Tổng giám đốc Lâm.

Tổng giám đốc Lâm hét lên, Cố Tiểu Mạch vội vàng xin lỗi, “Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm, chiếc ly này không cẩn thận bị đổ rồi.”
Đê tiện, bỉ ổi! Cố Tiểu Mạch âm thầm chửi người, Tổng giám đốc Lâm nhìn Cố Tiểu Mạch uống hết ly rượu, trong đầu không ngừng nghĩ xem đêm xuân tối nay sẽ diễn ra như thế nào.

Ông ta lấy tay của Cố Tiểu Mạch lau quần cho mình, “Cô Cố giúp tôi lau thì tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Cố Tiểu Mạch phản ứng rất nhanh, Tổng giám đốc Lâm không cầm được vào tay cô, cô bỗng nhiên đứng lên, vừa đứng lên, đầu cô quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.

Cô chửi thầm một tiếng, đáng chết, rượu này mạnh thật đấy, cô vừa mới uống xong đã thấy hoa mắt chóng mặt rồi!
Không được! Cô phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi này!
Cố Tiểu Mạch bước lên phía trước một bước, Tổng giám đốc Lâm lại không cầm được vào tay cô, bỗng nổi giận, mặt lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải nói, “Tổng giám đốc Cố, ông xem, giải quyết thế nào đây?”
Cố Chấn Hải bị dọa đến mức cơ thể run run, vội vàng quở trách Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, con làm đổ rượu lên người Tổng giám đốc Lâm, còn không lau sạch cho Tổng giám đốc Lâm đi.”
Lúc này Mộ Bắc Ngật đã né tránh được nhân viên, đi đến hướng mà bọn họ rời đi, bước chân nhanh như gió, mặt không đổi sắc đi về phía trước, trong lòng vẫn chưa chắc chắn đó là Cố Tiểu Mạch.

Nhưng trong phòng bỗng vang lên giọng nói của Cố Chấn Hải, ông ta gọi tên của Cố Tiểu Mạch đã khẳng định suy đoán của anh.


Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh đi đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy bóng dáng của ba người ở trong phòng.

Mặt của Mộ Bắc Ngật chợt đen như đít nồi, hóa ra đúng là Cố Tiểu Mạch!
Cố Tiểu Mạch đầu đau như búa bổ, nhìn Tổng giám đốc Lâm với ánh mắt lạnh lùng, đôi môi đỏ mấp máy, “Tổng giám đốc Lâm, ông không biết tin đồ của tôi ở nhà họ Cố là gì sao?”
“Cái gì?” Tổng giám đốc Lâm nhìn người phụ nữ không biết điều ở trước mặt, ông ta không còn chút kiên nhẫn nào nữa, giọng nói trở nên cáu kỉnh.

“Mọi người đều nói tôi là con riêng của Cố Chấn Hải, nếu Tổng giám đốc Lâm cưới một đứa con riêng như tôi sẽ bị người khác chê cười đó.”
Sắc mặt của Cố Chấn Hải chợt thay đổi, nếu ông bán Cố Tiểu Mạch cho Tổng giám đốc Lâm, tuyệt đối sẽ không làm lộ thân phận của Cố Tiểu Mạch.

Nhưng ông ta không ngờ Cố Tiểu Mạch lại chủ động nói ra điều này.

Sắc mặt Tổng giám đốc Lâm khó coi vô cùng, ông bị thu hút bởi sắc mặt lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch, cô có khả năng thu hút người khác, khiến người ta u mê.

Tổng giám đốc Lâm nghĩ rượu cũng đã thấm vào người rồi, người phụ nữ thiếu dạy dỗ này, Tổng giám đốc Lâm ông sẽ tự dùng cơ thể của mình để dạy cho người phụ nữ trước mặt một bài học.

Ông ta liếc nhìn Cố Chấn Hải, mong ông già này mau chóng rời đi, “Tổng giám đốc Cố, tôi thấy cô Cố say rồi, để tôi chăm sóc cho cô ấy, như nào? Hợp tác giữa Lâm Thị và Mộ Thị phải xem biểu hiện tối hôm nay như nào đã.”
Cố Chấn Hải hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Tổng giám đốc Lâm, ông ta không dám ở lại quá lâu, vội vàng cười nịnh nọt nói vài chữ “Được”, đúng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng vào lúc này, cửa phòng được người ở bên ngoài mở ra, Cố Chấn Hải quay người lại, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang đứng ở ngoài cửa.


Không biết tại sao, ánh mắt Cố Chấn Hải có chút chột dạ, sau đó trở nên lo lắng.

Cố Tiểu Mạch bước đến, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, chỉ trong nháy mắt, sợi dây đang treo lơ lửng như được hạ xuống, so với Cố Chấn Hải, cô càng tin tưởng Mộ Bắc Ngật hơn.

Chỉ mong Mộ Bắc Ngật bỏ qua những chuyện cũ, làm ơn làm ơn, hãy cứu cô.

Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm trong lòng, Tổng giám đốc Lâm cũng bị kinh động bởi tiếng động bên ngoài cửa truyền đến, ông ta đứng lên, Mộ Bắc Ngật nhìn rõ chất lỏng trên quần ông ta.

Tổng giám đốc Lâm chớp mắt, giọng điệu trở nên lễ độ hơn, “Tổng giám đốc Mộ, sao anh lại có thời gian rảnh để đến đây?”
“Tôi đến tìm bạn nhảy của tôi.”
Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, hôm nay cô rất chói lóa, đôi môi đỏ mở ra rồi khép lại, cực kỳ thu hút người khác, còn ăn mặc lộ liễu như vậy, cô không cảm thấy không thích hợp sao??
Mộ Bắc Ngật tức giận, đi đến trước mặt Tổng giám đốc Lâm, lạnh lùng nhìn hai người đó, “Tổng giám đốc Cố, tối nay Cố Tiểu Mạch là bạn nhảy của tôi, ông tự mình đưa cô ấy đi, có gì muốn giải thích không?”
Mặc dù Mộ Bắc Ngật sắp là con rể của nhà họ Cố nhưng ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Cố Chấn Hải vẫn không dám cáu giận, ông ta lắp bắp, “Tổng giám đốc… Tổng giám đốc Mộ, bạn nhảy của cậu không phải là Lan Tâm sao?”
“Cô ấy làm việc ở Mộ Thị, Tổng giám đốc Lâm có ý gì với bạn nhảy của tôi sao?”
“Hóa ra đây là bạn nhảy của Tổng giám đốc Mộ à, Tổng giám đốc Cố, ông có ý gì đây, ông muốn tôi khó xử sao, muốn chơi tôi sao?” Tổng giám đốc Lâm không ngu ngốc đến mức trở thành kẻ thù của Mộ Thị, nhất thời đẩy hết trách nhiệm lên đầu Cố Chấn Hải.

Cố Chấn Hải không nghĩ mọi chuyển lại thay đổi như thế này, sống lưng ông ta lạnh toát, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.

Tổng giám đốc Lâm nhìn Cố Chấn Hải không nén nổi cơn giận, cho dù ông ta thích Cố Tiểu Mạch nhưng Tổng giám đốc Mộ ở đây, ông ta phải đè nó xuống.

Cố Tiểu Mạch đứng bên cạnh, cô thở phào nhẹ nhõm, có điều, tại sao mặt cô lại nóng bừng lên chứ? Không, cả người cô đều nóng rực.


Cố Tiểu Mạch đang định giơ tay lên vỗ vào mặt, bên tai truyền đến giọng nói không cho phép cô từ chối, “Khoác tay.”
Nghe xong câu nói này, Cố Tiểu Mạch nhìn qua, hóa ra là bảo cô khoác tay anh, động tác này hình như hơi thân mật quá rồi.

Nhưng so với anh thì ở đây nguy hiểm hơn nhiều, Cố Tiểu Mạch chẳng thèm quan tâm điều gì nữa, cô cắn răng khoác tay Mộ Bắc Ngật, còn nói một câu, “Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Cố tự mình làm những điều này, không những làm mất mặt Tổng giám đốc Mộ còn khiến Tổng giám đốc Lâm hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa hai công ty, khiến Tổng giám đốc Mộ buồn phiền hơn rồi.”
Mộ Bắc Ngật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải, có chút cảnh cáo, Cố Chấn Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Bắc Ngật.

Anh đưa Cố Tiểu Mạch rời khỏi chỗ này, Tổng giám đốc Lâm đưa tay sờ khuôn mặt béo phì của mình, nhìn Cố Chấn Hải, ông ta thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Thật ra Cố Tiểu Mạch có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người Mộ Bắc Ngật, hôm nay anh cứu cô, Cố Tiểu Mạch sẽ cảm ơn anh.

Cô đi giày cao gót nên không thể theo kịp bước chân của Mộ Bắc Ngật, giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên, “Mộ Bắc Ngật, vừa nãy, cảm ơn anh nhé.”
Mộ Bắc Ngật im lặng đến đáng sợ, nhưng chỉ vì một câu của Cố Tiểu Mạch khiên anh không kiềm chế được cảm xúc nữa, hành lang không có người qua lại, Mộ Bắc Ngật ép Cố Tiểu Mạch vào tường.

Sức lực của anh không nhỏ, không hề thương hoa tiếc ngọc, lưng của Cố Tiểu Mạch đập vào tường, hic, đau quá!
Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp cảm nhận cái đau thì anh đã sờ cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt hoảng hốt.

Sau đó nghe thấy Mộ Bắc Ngật lạnh lùng chất vấn, “Cố Tiểu Mạch, Cố Chấn Hải cho cô lợi ích gì để cô đi gặp loại người này, hả?”
Lợi ích?
Từ trong mắt của anh, Cố Tiểu Mạch hình như nhìn thấy sự khinh bỉ coi thường, cô hung dữ đẩy Mộ Bắc Ngật ra, nhưng lần này, Mộ Bắc Ngật đã sớm đề phòng, anh giơ tay chặn cánh tay Cố Tiểu Mạch lại, kéo tay cô ra phía sau người.

Cánh tay phải của Cố Tiểu Mạch không còn chút sức lực nào, vỗ trước ngực như thể đang đánh vào cây bông vậy, ngoài ngứa ngáy ra thì không đau chút nào..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK