Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 341:

 

Dịch Bách rối bời, trong lòng lại cảm thấy hối hận vô cùng: “Chúng ta căn bản là không thể ngăn cản được sếp, mọi người hãy mau dẹp hết những vật trở ngại ở cầu thang này ra, mau lên! Sếp nhất định là sẽ thoát ra được!”

 

“Nhất định là vậy!” Dịch Bách ghìm giọng hét lớn, nước mắt anh lưng trừng nhưng lại cố mở to mắt nhìn ngọn lửa đang không ngừng lớn dần.

 

Thuộc hạ cầm lấy dụng cụ ở tầng một trực tiếp đá thanh xà bị rơi xuống lăn xuống dưới phía dưới tầng một, ở đó vẫn còn hai tên thuộc hạ đang bị thương, lúc này đến khả năng có thể chạy thoát cũng không có!

 

Cũng không có bất cứ ai để ý đến sự sống chết của họ.

 

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đến cả Dịch Bách cũng đều khóc lên thành tiếng: “Tôi phải lên đó tìm sếp!”

 

Nếu không thì cây xà nhà sẽ đổ xuống ngay lập tức, đôi mắt Dịch Bách mở to hết cỡ, lộ ra vẻ mặt kinh hãi!

 

Anh muốn lao lên tầng hai, nhịp tim căng thẳng đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng trong khoảnh khắc cây xà nhà kịp đổ xuống thì anh đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang ôm chặt Cố Tiểu Mạch chạy vội ra từ biển lửa, anh ấy lao xuống tầng một, gương mặt tuấn tú đã bị lớp khói bụi làm cho lấm lem, Dịch Bách từ căng thẳng hồi hộp chuyển thành bất ngờ, anh lập tức đỡ Cố Tiểu Mạch giúp sếp của mình rồi cùng chạy thoát ra khỏi phân xưởng!

 

Sau khi thuộc hạ đã sơ tán ra ngoài thì phân xưởng bỏ hoang phía sau lưng đã sụp xuống ngay lập tức, tất cả mọi thử đều đổ sập toàn toàn trở thành một đống đổ nát!

 

Mộ Bắc Ngật nghe thất ấm thanh sụp đổ của phân xưởng ở ngay phía sau, trong tiềm thức nói với Cố Tiểu Mạch đang nằm trong lòng mình bằng giọng nói khàn đặc: “Đừng sợ!”

 

Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút gì đó không chân thật, những giọt nước mắt lạnh lẽo ở khóe mắt rơi xuống, nằm trong lòng Mộ Bắc Ngật cô bất giác nắm chặt chiếc áo sơ mi của anh, những giọt nước mắt của cô cũng vì thế mà thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, đặc biệt rõ ràng.

 

Hai người họ đã hít rất nhiều khói vậy nên tình hình lúc này cũng không tốt lắm.

 

Khi Mộ Bắc Ngật tự chủ kiên cường nhẫn nhịn ôm chặt Cố Tiểu Mạch trở lại xe thì anh liền cảm thấy chân của mình đau đớn vô cùng, ngay sau đó anh đã phải khụy một bên chân xuống nền đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.

 

Dịch Bách sửng sốt, nhanh chóng chạy đến đỡ sếp của mình ngồi vào ghế sau của chiếc xe, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn một qua chiếc quần đã bị cháy một chút của mình, sau đó thì liền chuyển động ánh nhìn về phía phân xưởng, nếu chỉ cần muộn một giây nữa thôi thì hai người họ đã bị chôn vùi trong đống đổ nát đó, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng đến cực điểm!

 

Lòng anh cũng hoàn toàn cứng rắn lạnh lùng trở lại rồi nói: “Dịch Bách, một bên chân còn lại cũng không cần nữa, đưa hắn ta đến đồn cảnh sát.”

 

“Vâng, thưa sếp!”

 

Vụ việc đã liên quan đến công an địa phương nên sau khi công an địa phương nhận được thông tinh thì đã lập tức đi đến để khám nghiệm hiện trường, có hai người tử vong, hai người khác thì đã bị áp giải đến đồn cảnh sát.

 

 

Ngược lại, phần bắp chân của Mộ Bắc Ngật lại bị bỏng một chút và sẽ để lại sẹo.

 

Dịch Bách nghe thấy vậy thì vô thức nhìn Mộ Bắc Ngật, anh cố gắng kiềm nén lại những giọt nước mắt không để nó rơi xuống, anh đúng thật là quá bất tài rồi!

 

“Sếp…” Giọng nói của Dịch Bách có chút run rẩy, chìm đắm vào cảm giác tội lỗi.

 

Đâu ai ngờ, sau khi Mộ Bắc Ngật nghe thấy câu nói của bác sĩ thì lại hoàn toàn không quan tâm đến, thay vào đó anh liền khàn giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”

 

Mộ Bắc Ngật không chút cảm xúc, sắc mặt điềm tĩnh, có chút mệt mỏi, gương mặt cũng chưa kịp lau sạch sẽ thì đã hỏi đến Cố Tiểu Mạch rồi.

 

Bác sĩ thoải mái nói: “Giám đốc Mộ, về cô Cố thì anh có thể yên tâm, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một chút là đỡ hơn thôi, lúc này chúng ta cần làm miệng vết thương mau lành lại, đến lúc đó giám đốc mộ cũng có thể làm phẫu thật phục hồi và xóa đi vết sẹo ở phần bắp chân!”

 

“Nói sau đi.”

 

Mộ Bắc Ngật biết được Cố Tiểu Mạch không sao thì đã thoải mái thở phào một hơi, sau đó thì đứng dậy, quay người đi về phía Mộ Bắc Ngật.

 

Chân của anh vẫn còn đang bỏng rát, đau nhức đến tê dại, trong mắt Dịch Bách, Mộ Bắc Ngật lại bước đi một cách hiên ngang, có chiếc quần che chắn nên căn bản là không nhìn thấy được vết thương bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK