Ngay lập tức, Có Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật kéo lên giường, cho cô vào trong chăn, ôm chặt cô từ phía sau, họ dính vào nhau.
Có Tiểu Mạch kiệt sức đến mệt lử vì vùng vẫy, nhưng Mộ Bắc Ngật thì lại không thể tha cho cô, cho đến khi cuối cùng, Mộ Bắc Ngật liền kêu lên những tiếng đầy mệt mỏi, dường như bắt lực, “Đừng làm như vậy nữa, tôi thực sự rất mệt!”
Có Tiểu Mạch ngứa tai, vô thức dừng động tác trên tay, dần dần bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn về phía trước.
Âm thanh phía sau cũng yên tĩnh trở lại, nhưng Có Tiểu Mạch thì lại không hề buồn ngủ, những lời Mộ Bắc Ngật vừa nói cứ văng vằng bên tai cô!
Đột nhiên, tâm trí của Có Tiểu Mạch lướt qua bài đăng mà cô đã nhìn thấy, một lúc sau cậu mới trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng: “Con của Có Lan Tâm, anh định thế nào?”
Mộ Bắc Ngật vẫn chưa ngủ, nghe cô hỏi vậy thì sắc mặt dịu dàng của anh bỗng trở nên lạnh lẽo, “Con cô ta không liên quan gì đến tôi.”
“Đó là con của anh.”
“Ai nói vậy? Tôi chỉ biết rằng Nám Nám rất muốn tôi làm ba của con bé.” Mộ Bắc Ngật mặt không thay đồi nói.
Có Tiểu Mạch nghẹn ngào, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, “Vậy néu đứa trẻ đó không phải là của anh thì sao?”
“Có phải hay không thì liên quan gì đến tôi, hả2”
Thái độ kiên quyết và rõ ràng, đối với Có Lan Tâm đền cả một chút tình cảm cũng không có.
Có Tiểu Mạch có những cảm xúc xáo trộn trong lòng, những cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, một tảng băng không dễ dàng tích tụ cuối cùng đang dân tan ra …
Buổi chiều, khi Có Tiểu Mạch tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối đen, cô lập tức ngồi bật dậy, phản ứng một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu!
Đôi chân Có Tiểu Mạch cần thận bước ra khỏi giường, trong một lúc không chú ý đến thứ gì khác mà trực tiếp mở cánh cửa phòng chờ!
Tiếp đó, có chút hóa đát Trước mặt cô là một số quản lý cắp cao đang bàn bạc với Mộ Bắc Ngật về hội nghị hạng mục, tất cả đều nhìn Có Tiểu Mạch với đôi mắt kinh ngạc.
Sắc mặt Có Tiểu Mạch trở nên kinh ngạc, tức giận bản thân sao lại khó chịu, sao cô lại háp ta hấp tấp chạy ra như vậy, Mộ Bắc Ngật cũng không hiểu chuyện gì, ngước mắt liếc nhìn một lượt nhóm các giám đốc đang bảo cáo, sau đó thì lạnh lùng nói với Có Tiểu Mạch: “Có Tiểu Mạch, nếu lần sau có hoa mắt chóng mặt thì hãy trực tiếp xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Đây là nơi làm việc, không phải nói để cô tùy tiện nghỉ ngơi đâu!”
Đối mặt với lời mắng mỏ đột ngột của Mộ Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch trái người lại ngoan ngoãn gật đầu và nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, thưa giám độc Mộ.”
Hở? sao ngữ khí này lại khó chịu rồi ù ù bên tai.
Lông mày Mộ Bắc Ngật hơi nhíu lại, chỉ là một tiếng có chút lạnh lùng mà đã có chút uất ức rồi?
Có thể…
Mộ Bắc Ngật lại nghiêng đầu nhìn nhóm giám đốc đang “xem kịch”, “Tiếp tục báo cáo!”
Sau nửa tiếng, nhóm giám đốc rời đi, Mộ Bắc Ngật gõ ngón tay thon dài gõ máy tiếng lên bàn làm việc, sau đó quay đầu lại nhìn Có Tiểu Mạch, “Giận rồi sao?”
Có Tiểu Mạch vẫn dò dẫm đứng ở cửa, nghe thấy câu hỏi thì liền lắc đầu: “Không có.”
“Khi nãy tôi chỉ sợ làm khó cho em nên mới nói vậy.” Mộ Bắc Ngật mím môi suy nghĩ, nói lời giải thích với cô.
Mộ Bắc Ngật rất cẩn thận và luôn có thể quan tâm đến cảm xúc của Có Tiểu Mạch.
Do đó, khuôn mặt của Có Tiểu Mạch có chút ửng đỏ, có chút không được tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng trả lời: “Không sao đâu, giám đốc Mộ, bây giờ cũng muộn rồi, tôi có thể tan làm được chưa, Nám Nám…”
“Nám Nám đang ở nhà tôi.”
Mộ Bắc Ngật dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô nên đã trực tiếp nói.
Thấy cô nhướn đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn mình, Mộ Bắc Ngật nhéch môi: “Nám Nám đáng yêu rất muồn đến nhà tôi.
Buỏi chiều, nhìn em ngủ say quá nên tôi đã kêu Dịch Bách đi đón cô bé rồi.”
Đã nói là ngủ cùng anh vậy mà còn ngủ say hơn của anh nữa.
Sắc mặt Có Tiểu Mạch xám xịt lại, vậy không phải là cô còn phải đi đến nhà của anh để đón Nám Nám sao?
“Tối nay, đi cùng tôi đến club để gặp một vị khách.” Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng nói, gián tiếp không dễ dàng để Có Tiểu Mạch đi về..
Danh Sách Chương: