Đã có chủ mà vừa nãy còn tán tỉnh người khác?
Mộ Bắc Ngật nhéch miệng cười khinh khỉnh, “Hai người một đời một kiếp, Tổng giám đốc Lương trân trọng cô gái của mình đi nhé, mắt đi là không có nữa đâu.”
Hai ba câu đã đuổi được Tổng giám đốc Lương đi, còn Có Tiểu Mạch vì câu nói “hai người một đời một kiếp” của Mộ Bắc Ngật mà kinh ngạc, mặt cô cứng đờ.
Bỗng nhiên hai người đứng cùng nhau, tay cầm ly rượu.
Chiếc váy đỏ của cô thật sự rất bắt mắt, Mộ Bắc Ngật bực bội trong lòng, anh nghiêng đầu nhìn Có Tiểu Mạch, “Tại sao tôi lại không biết cô có chiếc váy đỏ này?”
Không đợi Có Tiểu Mạch trả lời, Mộ Bắc Ngật hơi cúi người, hít một hơi nhẹ bên tai Có Tiểu Mạch, anh trầm giọng nói: “Lần sau mặc cho mình tôi xem thôi.”
Đại khái là vì ánh sáng bên này chói mắt quá, Có Lan Tâm không chịu được nữa, cô ta từ từ quay đầu nhìn sang bàn nước bên kia, cô ta nheo mắt.
Sự tương tác giữa Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người tại bữa tiệc, đúng vào lúc này, “phịch” một tiếng, mọi sự chú ý của mọi người đều hướng về phía phát ra tiếng động.
Mộ Bắc Ngật từ từ đứng thẳng người, không cần nhìn Có Tiểu Mạch cũng biết cô vẫn đang sững sờ ngần ngơ không biết nên trả lời anh như thế nào.
Mộ Bắc Ngật theo hướng tiếng động vang lên, anh thấy Cố Lan Tâm ngã xuống đắt, mặt trắng bệch ôm bụng đang có thai của mình, anh nheo mắt, bỗng nhiên lao đến chỗ Có Lan Tâm, trước sự chứng kiến của mọi người, anh lập tức bé Có Lan Tâm lên.
Tất cả mọi người đều nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt thương hại, không phải là người phụ nữ của anh nên những lúc quan trọng sẽ bị vứt sang một bên thôi.
Có Tiểu Mạch chán ghét những ánh mắt này, bàn tay được người khác nắm lấy.
Nam Thần An kéo cô về bên cạnh mình, “Đừng để bị ảnh hưởng, anh không muốn em bị cuốn vào những chuyện Mộ Bắc Ngật làm.
Nam Thần An nhìn bóng lưng cao lớn đang rời đi của Mộ Bắc Ngật, anh ta có cảm giác, anh sẽ không dễ dàng tổ chức đám cưới với Cô Lan Tâm, hình như đang chuẩn bị một vở kịch!
Cho dù như thế nào anh ta cũng sẽ không để Tiểu Mạch bị cuốn vào đó!
Có Tiểu Mạch buông tay ra, “Anh Nam, em hơi mệt, em muồn về bệnh viện với Nám Nám, em xin lỗi nhé.”
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu ạ, anh Nam, đây là nơi để anh bàn bạc chuyện làm ăn, anh phải nắm bắt cơ hội trước mắt mới đúng.” Một câu nói với hàm ý sâu sắc, Nam Thần An muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Có Tiểu Mạch nâng chiếc váy đỏ quay người rời đi, sắc mặt điềm tĩnh, không hề quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
Ánh mắt chát chứa điều gì đó mà người ta không hiểu, cũng không đoán được.
Lúc Mộ Bắc Ngật ra khỏi khách sạn, Dịch Bách đang đứng ở bên ngoài, cậu ta nhìn thấy Cố Lan Tâm được ôm ra ngoài, vội vàng xuống xe: “
Không ngờ Sếp… lại đưa củ khoai lang nóng hồi Có Lan Tâm sang tay Dịch Bách, Dịch Bách sững sờ, bàn tay ôm Có Lan Tâm cứng đờ, cậu ta nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt hét sức kinh ngạc.
Chỉ thây Mộ Bắc Ngật hững hờ nói một câu: “Đưa cô ta về.”
“Sếp, em…”
Dịch Bách áp a ấp úng không nói lên lời, cuối cùng bị Mộ Bắc Ngật liếc cho một cái, sau đó Mộ Bắc Ngật thu lại ánh mắt của mình, quay người đi vào bên trong khách sạn, thật không may anh đã không gặp được Có Tiểu Mạch vừa mới đi ra khỏi khách sạn.
Bàn tay nắm vô lăng run run, đối với Có Lan Tâm đang nằm ở ghế sau, Dịch Bách cố gắng không quá căng thẳng, cậu ta chăm chú nhìn về phía trước.
Có Lan Tâm cấu chặt vào bàn tay, máu ứa ra, cô ta không giả vờ nữa, từ từ ngồi dậy, cũng không quan tâm lúc này mình đang ở đâu, giọng nói run run: “Dịch Bách, cho tôi xuống!”
Dịch Bách nhìn xung quanh, không biết có phải “trùng hợp” hay không, chỗ này gần cbub Hoàng Đình.
“Cô Có, chỗ này cách nhà họ Có rất xa, tôi đưa cô về.”
“Tôi muốn đi bộ một lúc, lẽ nào không được sao? Cho tôi xuống xel”.
Danh Sách Chương: