Ông cụ Mộ từ sau hôn lễ sức khỏe đã không tốt, giờ phút này vịn gậy mà thân hình lung lay sắp đổ, nhưng vẫn duy trì bước đi vững vàng đi tới trước mặt đám đàn em, quát lớn: “Xảy ra chuyện gì, sao Thiếu Lãnh lại bị thương?”
Đám đàn em run lên, một người trong đó thận trọng nói: “Cậu Mộ và tổng giám đốc Mộ cá cược đua xe… Tổng giám đốc Mộ trở về bình an, còn cậu Mộ lại rơi xuống núi”
Bà Mộ trừng lớn mắt, rơi xuống vách núi? Bây giờ sống chết còn chưa biết?
Ông cụ Mộ run lên, dùng hết sức lực hô lên một câu: “Gọi Mộ Bắc Ngật đến cho tao! Liên hệ bác sĩ chuyên gia!”
Mộ Bắc Ngật bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, anh đã cúp điện thoại rồi ai ngờ tiếng chuông vẫn líu lo không ngừng.
Anh mở mắt, tức giận nhận: “Alo.”
“Mộ Bắc Ngật, lăn đến bệnh viện cho tao!”
Tiếng gầm giận dữ từ điện thoại truyền tới, lực sát thương đã giảm một nửa, có thể thấy bên kia tức giận cỡ nào.
Anh thản nhiên nói: “Ông nội, bây giờ đã muộn rồi, con sợ không tới “Đừng có viện lý do, trong vòng nửa tiếng mày tới ngay, nếu không thì tự gánh chịu hậu quả! Với cả gọi bác sĩ Liễu tới, tao biết mày làm được!”
Ông cụ Mộ rống lên, vô cùng uy lực.
Anh nghe xong thì trực tiếp cúp máy, nhìn lướt qua màn hình, ba giờ rưỡi.
Gọi bác sĩ Liễu à, sẽ không.
Anh vốn định tiếp tục ngủ lại bị ông cụ Mộ xúi giục Dịch Bách nửa đêm gõ cửa gọi anh rời giường.
Dịch Bách co rúm người, xoắn ngón tay: “Tổng giám đốc, tôi không có ý làm phiền anh ngủ.
Là ông cụ Mộ, nếu trong nửa tiếng tôi không đưa anh tới thì tôi sẽ bị đuổi”
“Mộ Thiếu Lãnh nghiêm trọng lắm à?” Mộ Bắc Ngật không mặn không nhạt hỏi.
“Vâng, ông cụ Mộ triệu tập toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện nhưng đều bảo là phải cắt bỏ.
Bác sĩ Liễu là bác sĩ du học nước ngoài nổi tiếng, chuyên môn xử lý chuyện này, tổng giám đốc, chúng ta phải gọi cho bác sĩ Liễu đấy”
“Bác sĩ Liễu bây giờ ở tỉnh, ngồi chuyến bay nhanh nhất cũng mất một tiếng.
Đã trễ thế nào không cần quấy rầy”
Cắt?
Mộ Bắc Ngật đồng ý yêu cầu của Mộ Thiếu Lãnh, không có ý định để anh ta không ném ra cái gì.
Mà bây giờ chỉ là một đôi chân thôi.
Ông cụ Mộ tổn thương người anh yêu thương nhất, bây giờ chỉ là một cái chân, làm gì mà xúc động đến vậy?
Loại người này trước giờ chưa từng mất đi thứ gì.
“Đi bệnh viện”
Toàn bộ bác sĩ đầu ở phòng phẫu thuật, bà Mộ và ông cụ Mộ thái độ rất cường ngạnh, chết cũng không đồng ý cắt!
Mộ Thiếu Lãnh chịu không được, bọn họ cũng không.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại chậm chạp không tới, ông cụ Mộ lạnh lùng, nổi giận đến giới hạn, thẳng cho tới khi đồng hồ điểm bốn giờ, mới thấy anh từ xa đi lại.
Lúc ông cụ Mộ nhìn thấy anh thì hoàn toàn tức giận, gậy trong tay văng ra.
Ông cụ phẫn nộ muốn đi tới, vừa khẽ động chân đã bị Mộ Bắc Ngật ngăn lại: “Ông không có gậy, đừng để bị tức giận rồi té ngã, trong nhà lại ngã xuống thêm một người: “Mày có ý gì? Mày cố ý hại Thiếu Lãnh thành như vậy sao? Nó là em trai của mày, sao mày có thể…”
Bà Mộ mượn cớ tra hỏi.
Ánh mắt anh lạnh lẽo: “Tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, con trai liều mạng đến gãy chân, chẳng lẽ bà không nên nghĩ lại về cách giáo dục.
của mình à?”
Anh không quan tâm bầu không khí đã lạnh xuống.
Ông cụ Mộ tức tím người, lúc này chỉ có thể cố quan tâm chuyện chính: “Gọi bác sĩ Liễu chưa? Ông ta đã đặt vé máy bay chưa?”
“Vẫn chưa”.
Danh Sách Chương: