Không thể không nói, tính cách lạc quan hoạt bát của Cố Tiểu Mạch thật sự đã thành công trong việc khiến Mộ Bắc Ngật vui vẻ, những buồn bực khó chịu lúc ở nhà cũ nhà họ Mộ đã tiêu tan rồi, cô giống như ánh nắng giữa ngày đông lạnh giá chiếu vào trái tim Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật ngả người dựa vào ghế, cười vui vẻ, Nam Thần An từ trong bệnh viện đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Mộ Bắc Ngật vẫn chưa đóng cửa xe, thế nên Nam Thần An có thể nhìn thấy rõ khóe miệng anh đang cười, Cố Tiểu Mạch ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng long lanh.
Chỉ Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Nam Thần An đang đi đến gần bọn họ, nụ cười tắt ngủm.
Nam Thần An đã bước đến xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cố Tiểu Mạch, còn chưa lên tiếng đã bị Mộ Bắc Ngật ngắt lời, “Tối nay cô ấy sẽ về nhà tôi, tôi còn có việc cần cô ấy, Tổng giám đốc Nam không nhúng tay được vào chuyện này đâu.
”
Cố Tiểu Mạch sững sờ, ngơ ngác nhìn Mộ Bắc Ngật, còn Mộ Bắc Ngật nói một cách rất nghiêm túc.
Nam Thần An nắm chặt giấy tờ xuất viện.
Nam Thần An căn chặt răng, “Tiểu Mạch vừa mới bị thương, Tổng giám đốc Mộ sẽ không chèn ép một nhân viên như vậy chứ?”
“Đó là chuyện của tôi” Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp lại một tiếng khiến Nam Thần An cạn lời.
Sau đó, Mộ Bắc Ngật lại tiếp tục nói một câu, “Nám Nám vẫn đang ở chỗ của Tổng giám đốc Nam đúng không, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý đến đó đón Nám Nám, làm phiền Tổng giám đốc Nam rồi”
Nam Thần An nhìn Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, nếu em không đồng ý, bây giờ anh có thể đưa em đi”
Mộ Bắc Ngật hững hờ liếc nhìn Cố Tiểu Mạch một cái nhưng lại khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy áp lực và uy hiếp, quan trọng nhất chính là bây giờ cô có chút quan tâm cánh tay của anh.
Nếu cô bôi thuốc cho anh thì còn đỡ, nhưng nếu không bôi thuốc, anh chắc chắn sẽ không quan tâm cánh tay của mình!
Cố Tiểu Mạch chần chừ một lúc lâu, cuối cùng nhìn Nam Thần An nói, “Xin lỗi anh Nam, em bây giờ đúng là trợ lý đời sống của anh ta, không được trốn việc”
Đến Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng từ chối, Nam Thần An còn có lý do để giữ Cố Tiểu Mạch lại sao?
Rất lâu sau, đợi chiếc xe Rolls-Royce đi thật xa, Nam Thần An vẫn đứng yên tại chỗ, màn đêm buông xuống khiến bóng dáng Nam Thần An có chút cô độc.
Còn ở trong xe, từ sau khi Cố Tiểu Mạch thốt ra lời đó, Mộ Bắc Ngật vẫn cứ nở nụ cười tươi ánh mắt trầm lắng sáng lấp lánh.
Cố Tiểu Mạch ngồi ở bên cạnh vẫn mặc trên người bộ đồ của bệnh nhân, chân tê không có cảm giác, cô mím chặt môi, ánh mắt bất giác nhìn ra bên ngoài, nhìn ánh đèn sáng nhấp nháy ở bên ngoài, nhất thời che lấp đi tâm trạng của cô.
Băn khoăn, phức tạp, tranh đấu, lựa chọn.
Còn đối với Bắc Ngật, chút lý trí còn sót lại nói với cô rằng mình không được đến gần anh nhưng lại bất giác muốn lại gần…
Mệt mỏi quá! Cố Tiểu Mạch âm thầm chửi chính mình.
Sau khi đến nhà họ Mộ, Cố Tiểu Mạch vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Mộ Bắc Ngật đã gọi cô mấy tiếng nhưng cô không hề nghe thấy.
Cố Tiểu Mạch vẫn thờ thẫn nhìn ra bên ngoài, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, lại gần cô, “Cố Tiểu Mạch!”
Một giọng nói trầm trầm kéo Cố Tiểu Mạch về với thực tại, cô lập tức hoàn hồn, cô nghiêng đầu qua, nhưng cái nghiêng đầu này, bi thương…
Cố Tiểu Mạch không biết Mộ Bắc Ngật đã đến gần cô như vậy, cô vừa quay đầu, môi cô bất ngờ chạm vào môi anh, Cố Tiểu Mạch lập tức mở to mắt, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cô không chút do dự lùi lại phía sau, nhìn anh với bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
“Mộ Bắc Ngật, anh… anh, đồ lưu manh!”
Mộ Bắc Ngật ở ngay trước mặt Cố Tiểu Mạch, liếm môi, giống như đang nhớ lại mùi vì ngọt ngào đó.
“Cố Tiểu Mạch, lần này là cô chủ động hôn tôi.
”
“Nếu anh không lại gần tôi như vậy, tôi làm sao có thể… Đây là kế hoạch của anh!” Cố Tiểu Mạch mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, chỉ có thể dùng giọng nói cao vút che giấu đi sự căng thẳng và ngại ngùng của mình.
Đôi mắt tối sầm, “Kế hoạch của tôi? Tôi lấy lý do gì để lên kế hoạch khiến cô hôn tôi, cô cho rằng tôi thích cô sao?”
Lần trước né tránh còn lần này lại không hề che giấu lên tiếng, lúc nói câu này, ánh mắt Mộ Bắc Ngật rất chăm chú, anh nhìn cô không chớp mắt.
May mắn là cả hai người đều đang ở trong xe, chân cô tê nhức, hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy.
Cố Tiểu Mạch bị ép nhìn vào mắt anh, cô cắn môi, cuối cùng nói, “Thôi đi, coi như tôi bị ma xui quỷ khiến, không liên quan đến anh”
Cô cũng vô hình trung né tránh câu hỏi của anh.
Danh Sách Chương: