Cố Tiểu Mạch lại bình tĩnh nhìn Tiểu Bất Điểm: “Cậu lái hay là tôi lái đây?
“Cố Tiểu Mạch, cô có ý gì vậy?”
“Ông ta không phải nói rồi sao? Hôm nay, nếu chúng ta muốn đi thì phải bước qua xác của ông ta trước, cậu có lái xe không?” Cố Tiểu Mạch ung dung bình tĩnh mở miệng, hai mắt tĩnh lặng.
Ngu Sâm chỉ nhìn lướt qua bên ngoài, nói với người đang ngây ra là Tiểu Bất Điểm: “Tiểu Bất Điểm, cậu mau lái xe đi, nếu để chậm trễ hành trình thì cậu chịu trách nhiệm chứ?”
Ôi, lúc này, Tiểu Bất Điểm rất tức giận.
Cậu ta chính là người cầu toàn, không bao giờ cho phép bản thân tới muộn.
Bây giờ, cậu ta oán giận nắm chặt tay lái, giãm vào chân ga, lái thẳng về phía trước.
Chiếc xe lao tới dữ dội, giống như phía trước không hề tồn tại Cố Chấn Hải mà là đường trống không có trở ngại nào.
Trong lòng Cố Chấn Hải hoảng sợ, sắc mặt ông ta tái xanh, không ngờ chiếc xe kia trực tiếp lao về phía ông ta.
Cố Tiểu Mạch thật nhẫn tâm, còn muốn đâm chết bố của mình nữa.
Cố Chấn Hải tức giận nghiến răng nghiến lợi, đang muốn nhắm mặt lại mặc kệ thì…
Các cấp dưới đứng bên cạnh làm sao có thể trơ mắt nhìn Cố Chấn Hải bị đâm chứ, nhanh nhẹn vươn tay ra giữ lấy, hét lên: “Cẩn thận, Tổng giám đốc Cố”
Không còn trở ngại nữa, Tiểu Bất Điềm càng tăng tốc xe, chỉ để lại làn khói cho Cố Chấn Hải.
Trước khi rời đi, Cố Tiểu Mạch nghe được cấp dưới kia gấp gáp nói: “Cẩn thận, Tổng giám đốc Cố”
Trên đường đi đến Tập đoàn Mộ Phong, thấy dáng vẻ trầm ngâm của Cố Tiểu Mạch, Ngu Sâm khẽ nói: “Trước tiên gác lại chuyện này đã, giải quyết tốt công việc hiện tại, nếu như hiệu suất không tốt…”
“Ông chủ, tôi có chỗ nào biểu hiện không tốt chứ, cứ chờ xem tôi sẽ hợp tác rất tốt” Cố Tiểu Mạch liếc trắng mắt, Ngu Sâm trở nên nguy hiểm.
Ngay cả Tiểu Bất điểm bên cạnh cũng nói theo: “Cố Tiểu Mạch, cô vẫn nên nghe lời đi, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ cô lại đấy”
Gặp lại Mộ Bắc Ngật lần nữa, cũng không giống như suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch sẽ căng thẳng không tự nhiên.
Mộ bắc Ngật mặc bộ vest đi giày da, khuôn mặt anh tuấn tú, đôi mắt đen thâm trầm và thông minh, khí chất tao nhã và cao quý.
Khi thấy Ngu Sâm và Cố Tiểu Mạch đến, Mộ Bắc Ngật lịch sự vươn tay ra bắt tay với Ngu Sâm, sau đó mới dời mắt nhìn về Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật vẫn thản nhiên nhìn Cố Tiểu Mạch, trong đôi mắt đen như chứ ý cười: “Xin chào cô Cố”
Thấy Mộ Bắc Ngật vươn tay ra, Cố Tiểu Mạch cẩn thận quan sát, tay của anh trắng nõn và thon dài.
Vết thương ở trên đó hiện rõ ràng, mỗi một đốt ngón tay đều có vết thương.
Đột nhiên, tâm tư của Cố Tiểu Mạch bị đánh cắp, theo bản năng, Cố Tiểu Mạch cứ ngẩn người nhìn chằm chằm tay của anh hồi lâu mà không biết.
Ngu Sâm khẽ nghiêng người thì phát hiện tay của Tổng giám đốc Mộ để ở không trung lúc lâu.
Trên mặt của Mộ Bắc Ngật không hề có vẻ mất kiên nhẫn mà trái lại là vui vẻ, thoải mái cực kỳ?
Quả nhiên là một người nguyện chịu ngược, một người nguyện yêu.
Mộ Bắc Ngật lướt qua vết thương nhẹ nhàng mở miệng nói: đau lắm”
“Không Một câu này đã hoàn toàn kéo suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch trở lại, cô giật mình phản ứng lại, vươn tay ra bắt tay với Mộ Bắc Ngật: “Chào anh, anh khỏe chứ Tổng giám đốc Mộ”
Lòng bàn tay ấm nóng, khi sờ vào có cảm giác như hàng trăm con kiến đang bò, rất ngứa.
Cố Tiểu Mạch đi theo sau Ngu Sâm, ngồi xuống cùng họp với Mộ Bắc Ngật, hội nghị kéo dài nhưng Cố Tiểu Mạch thật sự lắng nghe.
Cô ngồi bên cạnh ghế chủ tọa, mà người ngồi trên ghế chủ tọa chính là Mộ Bắc Ngật.
Thỉnh thoảng, trước mặt lại bất ngờ xuất hiện cốc nước.
Cố Tiểu Mạch rất ngạc nhiên và khiếp sợ.
Trong cuộc họp, ngoại trừ cô, Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm thì vẫn còn nhiều quản lý cấp cao khác thế mà Tổng giám đốc Mộ còn dám coi như không thấy bọn họ sao?
Những người còn lại cũng mặc kệ.
“Nếu khát thì cứ uống đi, tôi thấy môi cô khô rồi”
Khóe mắt của Cố Tiểu Mạch khẽ giật, theo bản năng, cô cắn môi, bỏ qua lời nói của Mộ Bắc Ngật..
Danh Sách Chương: