Kỷ Minh cúi đầu. Thanh âm bá tánh từ khe khẽ nói nhỏ dần gia tăng. “Ngày thường Kỷ Minh cũng là một người tốt, rất tình nguyện đi hỗ trợ.” “Năm lượng vàng đó, ước chừng năm mươi lượng bạc, hắn sao lại dám chứ?” “Làm người tình nguyện thật rất tốt, hiện tại làm người tình nguyện sau này còn có cơ hội làm quan đó, sao lại có thể tham tiền như thế chứ?” “Người như vậy, cho dù về sau làm quan cũng là tham quan ô lại thôi, vẫn là thần sứ đại nhân anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.