"Nương, không được, người nhất định có thể sống sót." Dung Thu nằm ở trong lòng nương nàng, liên tục nói, trong thanh âm tràn đầy khẩn cầu nức nở, "Nương, người phải sống sót, van cầu người, nương..." "Tiểu Thu, nương … Khụ khụ khụ … Khụ khụ…" Dung mẫu ho mạnh vài tiếng, dường như tùy thời đều phải thở dốc. Đúng lúc này, có người vội vã kéo tới: “Chính là người này, ngươi nhìn kỹ.” Dung Thu nhìn người đeo hòm thuốc trước mắt, trong mắt mừng rỡ, vội vàng tránh ra: "Đại phu, bệnh của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.