Lâu Đồng Nghĩa cúi đầu nhìn lại mình, duỗi tay sửa lại đai lưng, lại cẩn thận xác nhận lại y quan của mình không có vấn đề gì mới ngẩng đầu nhìn lên chỗ Điền Đường. Điền Đường hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của hắn, thấy hắn ngẩng đầu, đi xuống một bước; “Lâu đại nhân.” “Hạ quan ở đây.” Lâu Đồng Nghĩa chắp tay. Điền Đường ngước mắt, nghiêm túc nhìn vào hắn: “Phủ Lâm Xuân thật sự thiếu lương thực sao?” Lâu Đồng Nghĩa mờ mịt, vẫn là gật đầu: “Hẳn là vẫn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.