Nguyệt Lan giật mình, lập tức nhấc chân, lúc đi về phía trước còn hô lớn: “Cám ơn đại thẩm.” Trên người của nàng mang theo thứ nặng nề, vốn đi đường cũng có chút vất vả, lúc này đi nhanh, lại càng tốn sức hơn, cũng may là nàng chạy nhanh hay là chạy chậm, vẫn chạy đến nơi, “Bà bà…” Nguyệt Lan vịn khung cửa, thở hổn hển để gọi người. “Này, Lan Lan, sao ngươi lại thở hổn hển như vậy, mau vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm nói chuyện. Sau khi Nguyệt Lan đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.