“Chư vị, nhiệm vụ lần này không có tiền thưởng.” Điền Đường nghiêm mặt nói, nghiêm túc nhìn phản ứng của thôn dân.
Cơ hồ trong nháy mắt nàng vừa dứt lời, dùng mắt thường có thể thấy được sắc mặt các thôn dân trở nên trầm thấp, nhưng tất cả mọi người vẫn nhìn nàng, chờ nàng giải thích ý nghĩa nhiệm vụ, không có một người rời đi.
Sắc mặt Điền Đường hòa hoãn: "Không biết mấy ngày nay mọi người có chú ý tới mảnh ruộng kia hay không?"
"Là mảnh đất chỉ dùng ba ngày là có thể mọc ra một cọng cải trắng sao?"
Chính là nơi Điền Đường trồng rau trồng Tam Thất, từ lúc nàng bắt đầu khai khẩn trồng rau ở nơi đó, liền không nghĩ tới việc sẽ giấu diếm thôn dân.
Mấy ngày nay các thôn dân cũng không thiếu người tò mò, thậm chí có người tới hỏi thắm Điền Đường, đều bị nàng cười ha ha qua chuyện.
Điền Đường gật đầu: "Đúng vậy, thần nữ là thần nữ trên trời, nàng có thể trợ giúp chúng ta tránh khỏi tai họa, nhưng không thể trống rỗng biến ra rất nhiều lương thực, bởi vì cái gọi là 'lấy của dân, dùng cho dân', chỉ khi thôn Điền gia có được đất đai tốt, mới có thể thật sự nuôi sống mọi người."
"Lấy... dùng... đó là ý gì?"
"Đừng ồn ào, đây nhất định là do thần nữ nói, thần nữ nói khẳng định không sai."
"A a."
Có lẽ người trong thôn thói quen lớn tiếng nói chuyện, lúc này cho dù là tiếng nói chuyện thầm thì cũng không nhẹ, Điền Đường có thể nghe rõ đối thoại của hai người rất dễ dàng.
Nàng tự vẫn lời mình nói đã khá khó hiểu, các thôn dân nghe không hiểu cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Sau khi tiếng nghị luận của các thôn dân hơi ngừng lại, Điền Đường mở miệng: "Ý của thần nữ là..."
Chỉ một tiếng này, các thôn dân lập tức nghiêm túc, vẻ mặt thậm chí còn nghiêm túc hơn trước.
Nàng mỉm cười, tiếp tục nói, "Cho dù là thần nữ, muốn trồng rau trồng lương thực cũng thiếu đất, hiện tại đất không đủ, cần đất lớn một chút, mảnh đất trũng bên ngoài không tệ, đủ lớn, có thể trồng không ít đồ ăn, cho nên nhiệm vụ hôm nay là mọi người bớt chút thời gian đi thu thập, xử lý đất trũng bên ngoài, về sau dùng để trồng lương thực tốt."
Lời này vừa nói xong, các thôn dân lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Trồng lương thực tốt a."
"Thần nữ trồng lương thực cũng cần đất sao?"
"Nói nhảm, ai trồng lương thực mà không cần đất, coi như là hoàng đế trồng lương thực, cũng phải cần đất."
"Đúng đúng đúng, lời này nói đúng!"
"Điền tiểu muội, đất trũng bên ngoài không tốt lắm a, có phải nên đổi một mảnh đất tốt khác hay không, trồng ra lương thực cũng nhiều hơn?"
"Đúng vậy, Điền tiểu muội, chúng ta thu thập cho thần nữ một mảnh đất tốt đi, trong thôn có không ít đất tốt đâu."
Các thôn dân không chút hoài nghi vì cái gì thần tiên trên trời cũng cần thổ địa mới có thể trồng lương thực, ngược lại bắt đầu lo lắng chuyện đất mở rộng có trồng được lương thực hay không.
Điền Đường lắc đầu, nghiêm trang nói: "Thần nữ nói, nàng sẽ không chiếm đất của người trong thôn, đất vốn có trong thôn, là ai vẫn là của người đó, năm sau mọi người còn có thể tiếp tục trồng trọt, đất là thứ mà nông dân chúng ta coi trọng nhất cả đời, thần nữ làm sao có thể đoạt của chúng ta chứ?"
Cho dù có một số gia đình vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền mua đất, cũng phải lo lắng ngày nào đó bị người ta cướp đi.
Đối với nông dân cả đời sống ở nông thôn mà nói, đất đai chính là mệnh, trong tay nắm đất, tương đương với cả đời có chỗ dựa.
Nhưng bọn họ cũng đã sớm quen với chuyện có một thế lực sẽ cướp đi đất đai.
Cho nên khi Điền Đường nói cần thổ địa, phản ứng đầu tiên của các thôn dân là nhường ra đất tốt trong tay mình, để cho "thần nữ" có thể trồng ra càng nhiều lương thực.
Mà thứ bọn họ muốn, chỉ là một chút quà tặng mà thôi.
Đối với Điền Đường mà nói, ngay từ đầu nàng đã nhìn trúng mảnh đất bên ngoài, tuy rằng mảnh đất kia cũng không thuộc về ruộng tốt trong khái niệm của dân làng, nhưng trong tay nàng có hệ thống, hơn nữa mảnh đất kia chỉ cần thu dọn một chút là có thể mở ra diện tích đủ lớn, đối với nàng mà nói, sau này vào thời điểm trồng trọt thu hoạch sẽ tiện hơn không ít.