Thường Lâm nhấp môi, một lúc lâu sau, hốc mắt hắn hồng hồng, nói: “Thật tốt, lúc trước ta không nghĩ rằng việc chúng ta đã làm lại có ý nghĩa như vậy. Đa tạ đại nhân đã giải đáp, về sau ta sẽ tiếp tục vì bá tánh mà làm việc, ta sẽ nỗ lực, tuyệt đối không làm thần sứ đại nhân thất vọng.” Nói xong, Thường Lâm xoay người cất bước rời đi. Lần này đi đường hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, không còn cúi đầu nữa. Những mờ mịt lúc trước đã được tiêu tán ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.