"Từ sư gia, hôm nay Triệu đại nhân đều đã trở lại, chúng ta có phải hay không liền..."
"Ta đã lựa chọn đi trên con đường này, cũng sẽ không còn đường sống để quay trở về nữa."
Từ Triết lạnh mặt, "Tính nết của Triệu đại nhân chúng ta, chắc chắn ngươi không thể hiểu rõ hơn ta, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người phản bội hắn quay đầu trở lại đâu."
"Nếu như lúc trước chúng ta không làm như vậy thì..."
"Ngươi không cần phải nói, đã thu thập hành lý xong chưa?"
Từ sau khi hắn biết được sự tồn tại của "Thần linh", Từ Triết cũng bắt đầu cho người thân của hắn thu dọn hành lý, dự định cùng nhau rời khỏi huyện Khê Lâm.
Tuy mọi chuyện đã định, tâm tình của hắn vẫn còn thấp thỏm như cũ, mấy ngày nay hắn vẫn luôn cau mày, hơn nữa chính hắn cũng đã chủ động dâng tay đưa huyện Khê Lâm lên cho người kia, thế cho nên thời gian sau đó hắn đều không có bất kỳ việc gì để làm, cũng không có ai phân phó hắn đi làm việc.
Ngược lại với hắn chính là đám người của Điền Đường vẫn luôn bề bộn công việc, Từ Triết chung quy là người đến sau, hắn cũng không dám tùy ý đi hỏi thăm, chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi mới thương nghị.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, người của Từ Triết cũng thu dọn xong hành lý, chỉ là khi đối mặt với hắn, tất cả mọi người có chút muốn nói nhưng sau đó lại thôi, bọn họ cũng không rõ chân tướng của sự việc, chỉ biết là Từ Triết dường như đã trở mặt với Triệu Đồ, đồng thời vội vã bảo bọn họ thu dọn đồ đạc.
Nghĩ như vậy, bọn họ đều cho rằng Từ Triết không được Triệu Đồ khoan dung, cũng không dám nói nhiều.
“Thu dọn xong thì đi thôi.” Từ Triết cưỡi ngựa đi ở phía trước, theo sau là mấy chiếc xe ngựa khác.
Sau khi ra khỏi huyện Khê Lâm, hắn rất nhanh gặp mặt Lý Nhị Trụ đã sớm tuần tra ở bên ngoài.
Lý Nhị Trụ cưỡi ngựa ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười trêu chọc: "Không nghĩ tới đường đường là Từ sư gia, cũng sẽ có lúc thấp thỏm bất an."
Từ Triết mím môi: "Mấy ngày nay các ngươi cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức cho ta."
"Chuyện nên biết, chờ các ngươi đến nơi, tự nhiên liền sẽ biết."
Lý Nhị Trụ vẫn cười như cũ, trong ánh mắt của hắn còn mang theo vài phần đắc ý, hắn chính là muốn xem Từ Triết tận mắt nhìn thấy mọi thứ của trấn Thần Linh, sau đó không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì xuất phát đi.”
Trấn Phong Thu vốn nằm ở trong phạm vi quản lý của huyện Khê Lâm, khoảng cách cũng không xa lắm, mà phạm vi hiện giờ của trấn Thần Linh cũng hoàn toàn bao hàm ở bên trong của trấn Phong Thu, từ huyện Khê Lâm đến trấn Thần Linh, khoảng cách cũng không quá xa xôi.
Nếu không phải trong khoảng thời gian này nội bộ của huyện Khê Lâm vẫn luôn sứt đầu mẻ trán, có lẽ Từ Triết đã sớm biết đến sự tồn tại của trấn Thần Linh.
Đoàn người chậm rãi đi về phía của trấn Thần Linh.
Còn chưa tới trấn Thần Linh, Từ Triết vén rèm xe lên, sau đó hắn liền thấy được mấy ngọn núi lớn đang ở phía xa xa.
"Nếu ta nhớ đúng, thì ở đây vốn dĩ sẽ không có những ngọn núi lớn như vậy."
Từ Triết khẽ nhíu mày.
"Không hổ là Từ sư gia, lực quan sát quả nhiên rất đáng kinh ngạc."
Lý Nhị Trụ cười, sau đó liền mang mọi người từ bên kia quẹo vào, sau khi vượt qua những con đường vô cùng hiểm trở, một con đường chỉ chứa được hai chiếc xe ngựa song song liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Từ Triết không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, mà cẩn thận quan sát tình huống ở trước mắt.
Dựa theo tính toán của hắn, từ con đường này đi về phía trước, hẳn chính là phương hướng của trấn Phong Thu lúc trước, nghĩ đến trấn Phong Thu của bây giờ so với lúc trước chắc hẳn cũng thay đổi rất nhiều.