"Điền Lão Tam, ngươi đang làm gì vậy?"
"Ngươi xem!" Điền Lão Tam cười vui vẻ, đưa lồng cỏ trong tay qua, dương dương đắc ý, nói: "Nghe thấy không?"
"Ui, thanh âm này, ngươi bắt bao nhiêu ếch vậy hả?"
"Sợ cái gì." Điền Lão Tam giơ tay lên vỗ ở trên vai hắn, "Đây đều là thứ ăn được, lão Ngưu, ta nói với ngươi, nơi này ước chừng có bốn mươi con ếch, có thể đổi bốn cái bánh bao lớn đó."
Lão Ngưu tên gọi Điền Ngưu, năm nay đã 57 tuổi, theo số tuổi càng lúc càng lớn, những năm này hắn cũng dần dần không làm việc nổi.
Lúc trước khi tất cả mọi người trong thôn còn sống, Điền Ngưu luôn bị người trong nhà ghét bỏ, nhi tử tức phụ đều ghét bỏ hắn chỉ biết ăn không biết làm, lúc làm việc đồng áng hắn giúp chút việc, còn có thể làm ra chút gì ăn, đợi đến lúc nhàn rỗi, khẩu phần ăn một ngày của hắn chính là bát cháo có thể đếm ra hạt gạo.
Điền Ngưu đã sớm không muốn sống, cuộc sống nàythật sự không có ý nghĩa gì, còn không bằng sớm chết đi theo lão bà tử. Nhưng khi bọn cướp đến, nhi tử tức phụ ném hắn ở nhà, hắn vẫn lựa chọn bò xuống hầm. Hắn muốn chết, nhưng lại không muốn chết.
Thổ phỉ đi rồi, trong thôn thật sự không có đồ ăn, hắn cảm thấy đây là một cơ hội, đem lương thực tặng cho những tiểu hài tử kia, chính hắn chết đói, sau này lại gặp Diêm vương cũng có thể nói nhiều lời tốt một chút, không chừng Diêm vương cao hứng, kiếp sau hắn còn có thể đầu thai tốt.
Nhưng ai ngờ lại xuất hiện một thần nữ.
Điền Ngưu xa xa nhìn lại, đôi mắt đục ngầu chỉ thấy được một mảnh mơ hồ hồ, nhưng hắn biết, từ cửa thôn Điền gia đi ra ngoài một chút, có một cái lồng màu lam sờ không tới. Nghe nói vật kia là kết giới, hắn cũng không biết là cái gì, chỉ biết là thần nữ trên trời cố ý tạo ra để bảo vệ bọn họ.
Không chỉ như thế, thần nữ còn đưa lương thực xuống.
Điền Ngưu cầm lấy túi của Điền Lão Tam không buông tay.
Điền Lão Tam ghé sát vào tai hắn nói: "Lão Ngưu, lúc ngươi còn trẻ không phải luôn thích bắt chuột sao, thời gian này thu hoạch vụ thu vừa qua, tuy rằng lương thực đều bị thổ phỉ cướp đi, nhưng chuột hẳn là vẫn còn, không bằng ngươi đi thử xem?"
“Ngươi nhìn xem tình hình hiện tại thôn chúng ta có bao nhiêu người, tính cả những mao đầu tiểu tử kia, cũng chỉ có ít người như vậy, ta có thể xem qua, thần nữ cho không ít lương thực, ăn tiết kiệm lại, đủ cho chúng ta ăn được không ít ngày, lại nói, bắt chuột ếch thì có việc gì, bây giờ trong ruộng chúng ta lại không có lương thực, trước tiên lấp đầy bụng còn quan trọng hơn.”
Điền Ngưu vẫn còn do dự, Điền Lão Tam lại hung hăng vỗ lên vai hắn: “Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, nhiều hơn một năm thì tính một năm, nếu thực sự không được, chúng ta lặng lẽ đi thôn bên cạnh bắt, lúc thổ phỉ tới thôn bên cạnh cũng đuổi đi không ít người, không phải nói ở trong cái lồng này không có việc gì sao, chúng ta không chạy xa, chạy vào bắt chút đồ tốt rồi về, không nói với ngươi nữa, ta đi đổi bánh bao, nghe nói bánh bao vừa lớn lại còn có thịt, thần nữ thật đúng là người tốt.”
Nói xong Điền Lão Tam mang theo một lồng ếch lắc lư đi đến từ đường.
Điền Ngưu ngồi xổm trên mặt đất, miệng cắn một cọng cỏ, suy nghĩ một lát, nhổ cỏ trên mặt đất, đột ngột đứng lên: "Không được, có thể sống thì sao phải chết, ta phải sống sót, sống thật tốt."
Tròng mắt Điền Ngưu xoay đi xoay lại, nghĩ đến lúc còn trẻ hắn có thể bắt chuột, hiện tại trong thôn chỉ có ít người như vậy, hắn bắt chuột dễ dàng hơn không ít so với trước kia.
Nếu không bắt, chuột sẽ chết đói.
Nghĩ vậy, Điền Ngưu đi đứng nhanh nhẹn không ít.
Từ Đường thôn Điền gia.
"Hôm nay ta bắt được mười con ếch, có thể đổi lấy bánh bao không?"
"Ta nhổ được rất nhiều Tam Thất, Điền Tam Nữ, cho ta bánh bao."
"Ta...... Ta nhổ Kim Ngân Hoa......"
Điền Đường đứng ở cửa từ đường, dựa theo nhiệm vụ trên tấm ván gỗ khen thưởng tương ứng.
Ếch, chuột, Kim Ngân Hoa, Tam Thất, thứ nàng cần cũng chỉ là ếch và chuột, sở dĩ tăng thêm Kim Ngân Hoa cùng Tam Thất, chủ yếu là bởi vì hiện tại tài nguyên thôn Điền gia thật sự quá mức thiếu thốn.