“Không biết thì thôi vậy.” Lâm Tú lắc đầu, sải bước ra khỏi Tiết phủ, sau đó lại quay đầu cười với Dương Tuyên, thấp giọng nói: “Kế hoạch không tệ, chỉ là tìm người không đáng tin lắm, sau này tiếp tục cố gắng, thực ra ta vẫn rất thích xem dáng vẻ ngươi chướng mắt ta nhưng lại không làm gì được ta...” Nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Lâm Tú, vẻ mặt Dương Tuyên bình tĩnh, hai quyền trong tay áo đã siết chặt, khớp xương phát ra tiếng vang lanh lảnh. Hắn ta quay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.