Khoảng cách từ Lâm gia tới Hoàng thành cũng không phải ngắn. Ở gần Hoàng thành đều là quan to hiển quý. Còn Lâm Tú muốn về nhà thì phải đi từ thành Đông đến thành Tây, đại khái cần nửa canh giờ.
Ở Vương Đô có chính sách cấm đi lại vào ban đêm, sau giờ Tý thì không có ai được phép tùy ý đi lại. Từ bây giờ tới giờ Tý vẫn còn một canh giờ nữa, nhưng trên đường phố đã không có mấy người.
(Giờ tý: 23h-1h sáng.)
Lâm Tú và Tôn Đại Lực vừa đi vừa nói chuyện, từ thành Đông đi đến thành Tây, hai bên đường là phủ đệ của vọng tộc, rồi dần dần biến thành nhà dân thấp bé. Số người mà bọn hắn gặp được càng ngày càng ít.
Thành Tây là nơi bình dân tụ cư, trị an vào ban đêm cũng không được tốt. Nên là trừ phi có chuyện khẩn yếu, nếu không đến đêm chẳng có mấy ai muốn đi ra ngoài đường.
Lại đi qua một con đường nữa là đến nhà rồi.
Nhưng khi Lâm Tú và Tôn Đại Lực cất bước nhanh hơn đi tới đầu phố thì trong ngõ lại bỗng dưng có một con chó hoang chạy ra sủa ầm ĩ với bọn hắn.
Tôn Đại Lực run run một chút, mắng: “Con chó chết tiệt, làm ta sợ bóng sợ vía một hồi.”
Đang lúc hắn muốn tiếp tục về phía trước, bước chân của Lâm Tú chợt dừng lại.
Tôn Đại Lực nghi ngờ hỏi: “Thiếu gia, sao người lại không đi nữa?”
Toàn bộ lông tơ trên người Lâm Tú dựng đứng, trong tai của Tôn Đại Lực thì đó chỉ là hai tiếng chó sủa, nhưng ở trong tai Lâm Tú thì rõ ràng là con chó kia đang nói: “Người kia trốn ở trong ngõ lâu như vậy, đến cùng là muốn làm gì…!”
Khi hai người sắp đi qua con ngõ, Lâm Tú bỗng nhiên dừng bước lại, đứng cách đầu kia khoảng chừng một trượng.
Sau một cái chớp mắt, trong con ngõ tối đen bỗng dưng lóe lên một tia sáng.
“Thiếu gia, coi chừng!”
Tôn Đại Lực phản ứng rất nhanh, chạy thật nhanh nhào về phía Lâm Tú. Một thanh phi đao từ trong hẻm bay ra, cắm vào vai của hắn.
Nếu mà không có hắn ngăn cản, chỉ sợ thanh phi đao này đã cắm trúng trán của Lâm Tú.
Có người muốn giết hắn!
“Thiếu gia, chạy mau!”
Lần này Tôn Đại Lực không lâm trận bỏ chạy, hắn không để ý thanh phi đao cắm ở trên vai mình, hét lớn một tiếng với Lâm Tú, sau đó lại bổ nhào vào người đang ẩn nấp ở trong con ngõ tối kia.
Người kia dáng dấp thấp bé, mặc đồ dạ hành màu đen che kín toàn bộ cơ thể, chỉ để hở ra hai con mắt.
Hắn căn bản không nghĩ đến mục tiêu lần này lại phát hiện ra mình từ sớm. Không phải bên trên nói, mục tiêu lần này là người bình thường, chưa thức tỉnh dị thuật, cũng không tu luyện Võ đạo sao?
Nếu như mục tiêu không phát hiện ra, vậy thì ngay lúc mục tiêu vừa mới bước tới đầu ngõ là mình đã có thể trực tiếp ra tay, nhất kích tất sát.
Không ngờ người tuổi trẻ kia bỗng dưng dừng lại, giống như là đã phát hiện ra hắn, cho nên hắn không thể không thay đổi kế hoạch, phải lập tức xuất thủ.
Là một thích khách, Võ đạo không phải là thứ cần ưu tiên. Một thích khách ưu tú thì phải làm được hai việc, một là nhất kích tất sát, sau đó trốn xa ngàn dặm.
Khi thích khách bại lộ hành tung, biện pháp tốt nhất là lập tức thoát đi, nhưng phần thưởng nhiệm vụ lần này rất phong phú, hắn không muốn từ bỏ.
Tráng hán kia đã đánh tới, hắn giương một tay lên, đồng thời bắn ra năm phi tiêu, mục tiêu là năm chỗ yếu hại của cơ thể.
Đối mặt với phi tiêu của người này bắn ra, Tôn Đại Lực không tránh không né, hung hăng vọt tới người áo đen như một con trâu điên. Người áo đen nắm tay phải lại, đấm ra một quyền, thanh âm xé gió, đánh thẳng vào ngực Tôn Đại Lực.
Đấm ra một quyền có thể tạo ra âm bạo, sát thủ này tất nhiên không phải kẻ thường. Lâm Tú không biết người này có được năng lực gì, nhưng người áo đen này cũng không biết năng lực của Tôn Đại Lực.
Mặc dù thiên phú của hắn không cao, thời gian thức tỉnh cũng khá muộn, nhưng cũng qua nhiều năm rồi, tất nhiên đã thức tỉnh lần thứ hai.
Trừ phi người kia cũng thức tỉnh năng lực tương tự, nếu không có rất ít người có thể chống lại sức mạnh của hắn, chí ít là về mặt sức lực cơ thể.
Một mình Triệu Linh Âm có thể đánh mười tên Tôn Đại Lực, nhưng khi nói đến sức mạnh thuần túy của cơ thể, mười Triệu Linh Âm cũng không bằng một mình hắn.
Oành!
Thời điểm nắm đấm của người áo đen đánh đến trên người hán tử trước mặt, sắc mặt hắn lập tức đại biến. Bởi vì hắn không đánh lui được người này, ngược lại còn có một cỗ lực lượng khổng lồ truyền dọc theo cánh tay, truyền đến trên người của hắn.
Ầm!
Bả vai Tôn Đại Lực trực tiếp đâm vào ngực người áo đen, trong nháy mắt lồng ngực của hắn lõm xuống, miệng điên cuồng phun máu tươi, hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.
Trên người Tôn Đại Lực còn có mấy cây phi tiêu, hắn hai tay chống nạnh, khinh thường nhìn nhìn người áo đen đang hấp hối ở trên mặt đất, nói: “Chỉ có thế này thôi à?!”
Vừa dứt lời, hắn gãi gãi đầu, nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, sao tự dưng ta lại cảm thấy đau đầu như vậy…”
Sau đó hắn ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.