Buổi sáng hôm sau, sau khi Lâm Tú rời giường, vừa mới đi đến viện đã ngửi thấy một mùi hương. Mùi hương từ phòng bếp toả ra, Lâm Tú loáng thoáng nhìn thấy bóng người Tần Uyển bận rộn bên trong. Linh Âm cũng đã rời giường, ngồi trong sân, lâu lâu liếc mắt nhìn phòng bếp một cái. Chỉ chốc lát sau, Tần Uyển mai hai cái chén đi từ phòng bếp ra, nói: “Ăn cơm.” Một chén là mỳ nước, hương vị tuy không thể so với các hàng quán, nhưng không tồi chút nào, dù sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.