Mục lục
Công Tử Biệt Tú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây chẳng phải là vị đại nhân ra mặt giúp lão Vương ngày ấy ư?”

“Làm sao có khả năng, người như vậy, sao có thể ăn uống ở chỗ này?”

“Quả thực là vị đại nhân kia, không nhiều người có dáng dấp tuấn tú như vậy, ta không thể nào nhớ lầm!”

. . .

Tuy bách tính thấp giọng nghị luận nhưng không ai dám tiến lên nói chuyện với Lâm Tú, chung quy một người là quan, một người là dân, trong lòng bọn họ vẫn có chút kính sợ và e ngại đối với những đại nhân trong triều này.

Lâm Tú nhanh chóng ăn xong phần của mình, lại kêu chưởng quỹ đóng gói mấy lồng, dự định mang về Thanh Lại ti.

Vụ án khẩn cấp sáng sớm nay, Thanh Lại ti có rất nhiều người chưa kịp ăn điểm tâm sáng giống hắn.

Nếu sau này muốn thường xuyên đến Thanh Lại ti, cần phải xây dựng mối quan hệ tốt cùng các đồng liêu, Lâm Tú hiện giờ tại Thanh Lại ti y như một người ngoài.

Thời điểm Lâm Tú trả tiền, một tên hán tử trung niên thân thể cường tráng là chưởng quỹ quán bánh bao lắc đầu, nói: “Mấy cái bánh bao này, coi như ta mời đại nhân.”

Lâm Tú sửng sốt một chút, chẳng đợi hắn hỏi lại, chưởng quỹ kia đã giải thích: “Lão Vương đầu đáng thương cả đời, thật vất vả mới nuôi nữ nhi lớn, lại bị gian tặc kia hại, đại nhân là người duy nhất đứng ra nói chuyện cho bọn họ, chỉ là mấy cái bánh bao thôi, ta không thể thu tiền của đại nhân.”

Lâm Tú không có thói quen ăn chùa, hắn kiên trì trả tiền, nhưng chưởng quỹ kia quyết tâm không nhận, thậm chí một ít thực khách cũng lên tiếng khuyên nhủ, cuối cùng Lâm Tú đành chịu thua.

Sau khi trở lại Thanh Lại ti, Lâm Tú đưa bánh bao đến các nha phòng, do sự tình Tần gia khẩn cấp sớm nay, chúng quan viên Thanh Lại ti phần lớn chưa ăn sáng, bọn họ chẳng thể tùy tiện rời đi như Lâm Tú, chỉ có thể nhịn đói, từng cái bánh bao tỏa ra mùi thơm xông vào mũi kia rất nhanh làm cho cổ họng bọn họ run run không ngớt.

Trong kho công văn, Lâm Tú mỉm cười với ba đồng liêu khác nói: “Ta mua ít bánh bao bên đường, nếu mấy vị chưa ăn sáng, có thể lấp bụng.”

Ba tên văn thư đang đói khó nhịn nổi, nghe thế lập tức vây quanh, mỗi người cầm một cái bánh bao, vừa ăn như hùm như sói, vừa nói cảm ơn.

“Đa tạ đa tạ…”

“Lâm đại nhân tặng bánh bao quá kịp thời.”

“Ban nãy bọn ta còn đang thương lượng, có nên sai một nha dịch ra đường mua hay không…”

Lúc trước ba người gặp Lâm Tú, đều chỉ lễ phép tỏ ý, vẫn mang theo vài phần xa cách, một lồng bánh bao thông thường này, giúp cho khoảng cách của mấy người kéo gần đôi chút.

Một tên văn thư ăn xong bánh bao, lau lau tay, nói với Lâm Tú: “Mấy cái bánh bao này bao nhiêu tiền, bọn ta trả lại cho Lâm đại nhân.”

Lâm Tú xua tay, đáp: “Từ đại nhân khách khí, mấy lồng bánh bao, chẳng đáng bao nhiêu đâu.”

Văn thư kia lại cười cười, nói: “Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, bằng không lần sau bọn ta sẽ không tiện nhờ Lâm đại nhân mua hộ.”

Lâm Tú lắc đầu đáp: “Thật sự không cần, mấy cái bánh bao này, vốn không tốn một văn tiền, là chưởng quỹ quầy bánh bao tặng, cô gái Vương thị chết mấy ngày trước là hàng xóm của hắn, hắn cảm tạ ta ngày đó đứng ra giải oan cho cô gái kia, lần này không thu bạc của ta.

Mấy tên văn thư nghe vậy sửng sốt, Từ văn thư đang cầm thêm một cái bánh bao, trầm mặc chốc lát rồi chậm rãi buông bánh bao xuống, chậm rãi nói: “Như thế, bọn ta không có tư cách ăn bánh bao này…”

Lâm Tú thở dài nói: “Ta nhận cũng thấy hổ thẹn, kẻ trộm kia hiển nhiên chỉ là con dê thế tội, danh tiết của Vương thị rốt cuộc vẫn bị bôi nhọ, sau cùng ta cũng không trả lại được sự trong sạch cho nàng.”

Sau khi Vương thị bị Tần Thông cưỡng ép làm nhục, muốn báo quan, mà về sau bị Tần Thông phái người diệt khẩu, sau đó dựng lên hiện trường giả tự tử.

Tiếp đấy Tần gia tìm một kẻ trộm nhận tội thay, trong hồ sơ ghi chép của Thanh Lại ti, nàng tự nguyện giao dịch với Tần Thông, lại trùng hợp gặp phải đạo tặc cướp tiền cướp sắc, chết ngoài ý muốn.

Một thiếu nữ trong sạch, bị oan qua đời đã đủ thê thảm rồi, lại phải nhận ô danh thành xướng kỹ, Lâm Tú rất khó tưởng tượng tâm tình người nhà nàng sẽ ra sao.

Trước cửa kho công văn, Lang trung Thanh Lại ti nhìn bánh bao ăn một nửa trong tay, trầm mặc phút chốc, sau cùng miệng to nuốt xuống một nửa còn lại.

Sau đó, hắn trở về nha phòng, nói với một nha dịch: “Chuẩn bị thăng đường.”

Lâm Tú vốn tính về thẳng nhà, nhưng bước tới cửa lại nghe thấy Lang Trung đại nhân thẩm vấn hung thủ sát hại Vương thị lần nữa thì vòng trở lại.

Tuy hắn không quá rành luật pháp Đại Hạ, nhưng một kẻ trộm không quyền không thế vào nhà ăn cắp, cướp sắc giết người, khẳng định khó thoát khỏi cái chết, chiếu theo luật pháp thì lập tức hành quyết chém đầu là rất bình thường.

Nhưng Lâm Tú vạn vạn không ngờ, phán quyết của Lang trung Thanh Lại ti đối với kẻ này lại là lăng trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK