Lần này, Song Song cô nương ngồi trước giường Lâm Tú rất lâu, cho thấy rõ vết thương của Lâm Tú, với năng lực của nàng trước mắt, không hề dễ dàng chữa trị. Hai khắc sau, Lâm Tú chỉ cảm thấy trước ngực nặng nề, một cơ thể mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt, cứ như vậy ngã xuống. Sắc mặt Bạch Song Song trắng bệch, thậm chí ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc, nàng muốn chống đỡ cơ thể nhưng lại không vực dậy được chút sức lực nào, chỉ đành nằm trên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.