Thời gian dường như quay trở lại vào giờ khắc này, một giọt nước mắt từ trên gương mặt chưa từng bị năm tháng mài mòn chảy xuống. Hơn mười năm sau, cuối cùng nàng đã trở về nhà. Nàng chậm rãi đi đến trong viện, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngọn cây cọng cỏ, một bông hoa một hòn đá, trong lòng cảm giác nói không nên lời. Mộ Dung Ngọc quay đầu nhìn Lâm Tú, trong lòng cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào? Chẳng lẽ hắn từng đi qua...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.