Lâm Tú cũng không nói cái gì nữa, con hát ở trên đài đã bắt đầu hát khúc thứ hai, Lâm Tú vừa nghe âm thanh mềm mại kia, ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên trên bàn theo tiết tấu. Nhắm mắt lại, chỉ nghe âm thanh, giống như là trở về lúc tước. Cái thế giới kia không có người nào khiến cho Lâm Tú lưu luyến, nhưng lại có chuyện khiến hắn lưu luyến. Lâm phủ rất ấm áp, Triệu gia đối với hắn cũng rất tốt, nhưng mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, Lâm Tú vẫn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.