Võ An hầu nghe vậy thì nghiêm mặt, nhìn về phía Lâm Tú đang đứng ở một bên, hỏi: “Chuyện ám sát... hiền chất không sao chứ?” Lâm Tú mỉm cười, nói: “Tạ ơn Triệu bá phụ quan tâm, lần trước ta tương đối may mắn, một kiếm kia không đâm trúng bộ phận quan trọng, hôm nay đã không có việc gì.” Võ An hầu im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía vợ chồng Bình An bá nói: “Tâm tư của người làm cha mẹ, ta có thể hiểu được, nhưng thực không dám giấu diếm, hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.