Nếu đã như vậy, Lâm Tú cũng không còn chuyện khác, ôm quyền nói: “Đa tạ Chu tổng quản.” Chu Cẩm phất tay sau đó đi mất. Thật đúng là không uổng phí ôm cái đùi lớn của Quý phi nương nương, có những sự sắp xếp kia sau này Lâm Tú không cần lo tính mạng bị uy hiếp nữa, tuy riêng tư và tự do của hắn có thể sẽ ít đi một chút, nhưng so với tính mạng những chuyện bất tiện kia hoàn toàn không đáng là gì. Khi Lâm Tú ra khỏi cửa cung, nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.