Lâm Tú nhận thấy thân thể thanh tú trong lòng khẽ run lên, tuy rằng bên tai không có truyền tới âm thanh gì, nhưng trên vai lại truyền tới cảm giác ướt át. Không biết là qua bao lâu, Tần Uyển mới rời khỏi vòng tay của Lâm Tú, nhìn vào mắt hắn, tiếc nuối nói: “Thật ra, nếu vừa rồi ngươi muốn làm gì ta, ta cũng sẽ không phản kháng lại.” Lâm Tú thở nặng, hỏi: “Hiện tại hối hận còn kịp không?” Tần Uyển cười quyến rũ, khẽ đẩy hắn ra, nói: “Đã muộn rồi...” ......
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.