Hai viên đạn trước sau cách cách nhau cũng chỉ có một giây đồng hồ mà thôi, độ khó ở trong đó người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Mặc Long trong thâm tậm bội phục khả năng bắn tỉa của Giao Tuấn Sinh. Mặc Long tuy tự nhận có thể trong thời gian cực ngắn đồng thời bắn trúng hai mục tiêu ở phương hướng khác nhau, thế nhưng mà nếu giống như Giao Tuấn Sinh chỉ cần dùng thời gian một giây, thì Mặc Long tự nhận làm không được.
Nghe được tiếng súng, Diệp Khiêm biết là Mặc Long cùng Giao Tuấn Sinh đã chạy đến, trong nội tâm lập tức yên tâm không ít. Có hai người bọn họ, mình không cần lại bận tâm Âu Dương Thiên Minh cùng hai bên cạnh hắn uy hiếp an nguy của Triệu Nhã, hiện tại mình cần phải mau chóng giải quyết hai người bên cạnh, miễn cho sinh ra biến hóa gì.
Nhìn thấy hai người vung Quyền Đầu hướng mình đánh úp lại, Diệp Khiêm cũng bất chấp đau xót trên cánh tay trái, nghênh đón tiếp lấy. Hai người kia công tuy không phải là cổ võ quyền thuật, nhưng lại phi thường lăng lệ ác liệt cường hãn, đây là từ vô số lần trong chiến đấu ngộ ra. Lúc này Diệp Khiêm cũng thể suy nghĩ quá nhiều, cánh tay trái mới bị huyết sóng xỏ xuyên qua, nên tạm thời căn bản không cách nào dùng sức. Bất quá Diệp Khiêm dù sao cũng là đệ nhất nhân của Nanh Sói, cận chiến không ai có thể đánh bại hắn, dù cho hiện tại một tay không cách nào dùng sức, nhưng đối phó hai người trước mặt vẫn dư xài như cũ.
Cao thủ quyết đấu thường thường là một chiêu phân thắng bại, bất luận cái gì quyền thuật quyền pháp đều chú ý chính là khả năng vận dụng linh hoạt, mà không phải là từng chiêu từng thức rập khuôn thi triển.
Từ vừa mới bắt đầu, Diệp Khiêm cùng người khác cận thân chiến đấu đều rất ít dùng chân, không phải thối pháp của hắn không tốt, hoàn toàn trái lại, thối pháp của hắn còn mạnh hơn quyền pháp. Hắn sở dĩ không cần thối pháp, nguyên nhân rất đơn giản, đây chẳng qua là ẩn tàng thực lực của mình mà thôi.
Chỉ nghe "Bang bang" hai tiếng, hai chân của Diệp Khiêm phân biệt đánh trúng cổ của bọn hắn, lực lượng to lớn lập tức đánh gãy xương cổ của hai người. Hai người lập tức uể oải té xuống.
Quan sát từ bên trong ống nhòm của súng ngắm, thấy một màn như vậy Mặc Long không khỏi chấn động, hắn cũng chưa từng có trông thấy qua Diệp Khiểm sử dụng thối pháp lăng lệ ác liệt như thế, cũng không có nghĩ đến thối pháp của Diệp Khiêm dĩ nhiên lại có lực sát thương lớn như vậy. Ở căn cứ lính đánh thuê vùng Trung Đông của Nanh Sói, thành viên của Nanh Sói cũng thường xuyên tiến hành chiến đấu luận bàn, Diệp Khiêm mỗi lần đều sử dụng quyền pháp mà thôi, cũng đã để cho thành viên Nanh Sói không cách nào chống cự, cho nên bọn hắn cũng đều tự nhiên cho rằng Diệp Khiêm chiến đấu chú trọng chính là quyền pháp. Mà hôm nay, tận mắt nhìn thấy một màn này, Mặc Long không thể không chấn động, nếu như lúc trước Diệp Khiểm sử dung thối pháp, thì không biết có bao nhiêu thành viên Nanh Sói có thể tiếp hắn hơn trăm chiêu.
Thu hồi súng bắn tỉa trong tay, Mặc Long đứng lên, nhìn thoáng qua Giao Tuấn Sinh, nói: "Chúng ta đi thôi."
Giao Tuấn Sinh hiểu ý, nhẹ gật đầu, thu hồi súng trong tay mình cùng Mặc Long đi xuống. Chuyện cũng đã giải quyết, thời gian còn lại đương nhiên là lưu cho Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã vợ chồng son nói chuyện yêu đương, Giao Tuấn Sinh điểm ấy rất rõ ràng, mình cũng không nên chạy tới làm bóng đèn quấy rầy bọn hắn.
Sau kho giải quyết hết hai người bên cạnh, Diệp Khiêm cất bước hướng Triệu Nhã đi tới. Chứng kiến Triệu Nhã không hoảng sợ, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, an ủi: "Không có việc gì." Vừa nói, vừa đi qua đem dây thừng trói Triệu Nhã cởi bỏ.
Triệu Nhã có thể do bi5 trói thời gian quá lâu, huyết khí không quá thông thuận, khiến cho hai tay có chút run lên. Chứng kiến cánh tay của Diệp Khiêm tràn đầy máu tươi, Triệu Nhã nhịn không được đau lòng, từ trên y phục của mình xé xuống một mảnh vải giúp Diệp Khiêm băng bó lại. Một bên oán trách nói: "Ngươi tại sao phải dùng chủy thủ tổn thương chính mình, sao lại ngu như vậy, còn đau không?"
Tuy ngữ khí oán trách, thế nhưng mà trong giọng nói lại để lộ ra một loại cảm kích cùng đau lòng.
Diệp Khiêm nhìn thấy sự ôn nhu Triệu Nhã, trong lúc nhất thời có chút thất thần, hắn thật không ngờ Triệu Nhã vậy mà cũng sẽ có mặt ôn nhu và hiền lành như vậy. Dừng một chút, Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Mới vừa rồi còn không đau, thế nhưng mà ngươi vừa nói, hiện tại cảm giác đau quá ah."
Triệu Nhã hiển nhiên là đã được học cách cứu thương, cho nên băng bó rất đẹp, hoàn toàn không giống như những thiên kim đại tiểu thư khác cái gì cũng không biết làm."Máu đã được cầm lại, bất quá miệng vết thương còn không có xử lý, rất dễ dàng nhiễm trùng." Triệu Nhã ôn nhu nói, "Hay là để ta đưa ngươi đi bệnh viện."
"Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Nhã nhi, ngươi có phải hay không rất cảm động? Cảm thấy lúc trước cha ngươi đã lựa chọn đúng, tìm cho ngươi một người chồng tốt như ta vậy" Chuyện vừa mới giải quyết, Diệp Khiêm lại có chút kềm nén không được muốn trêu chọc nha đầu kia.
Thần kỳ chính là, Triệu Nhã cũng không có giống như trước kia nổi giận, mà là rất nhu tình nhìn Diệp Khiêm, nói: "Kỳ thật, ta biết rỏ ngươi căn bản không phải là vị hôn phu mà cha ta tìm cho ta, ngươi là bảo tiêu mà cha ta mời đến bảo vệ cho ta a"
Diệp Khiêm hơi sững sờ, hoàn toàn thật không ngờ cái tiểu nha đầu này nguyên lai cũng không phải ngu như mình tưởng tượng, hóa ra là đã sớm biế."Ngươi là lúc nào thì biết?" Diệp Khiêm có chút mờ mịt mà hỏi.
"Ngay lúc đầu ngươi nói ta quả thật là rất tin tưởng, thế nhưng mà về sau ta cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy không có khả năng. Cha ta từ trước đến nay rất tôn trọng ý kiến của ta, cho nên không có khả năng không có trưng cầu ý kiến ta lại tìm cho ta một vị hôn phu. Tuy nhiên lúc ấy ta cũng đoán không ra các ngươi đến cùng làm như vậy là vì cái gì, nhưng là ta biết rỏ ở trong đó khẳng định có lý do của các ngươi, cho nên ta cũng cũng giả bộ không biết." Triệu Nhã chậm rãi nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười xấu hổ, nói: "Nguyên lai ngươi đã sớm biết a, ha ha. Ngươi không phải là trong nội tâm muốn giả thành thật? Xem ta thật sự trở thành vị hôn phu của ngươi?"
Hung hăng liếc Diệp Khiêm, Triệu Nhã nói: "Ngươi nghĩ thì hay lắm. Kỳ thật, ta biết rỏ Nguyệt tỷ tỷ đối với ngươi có hảo cảm, nàng là cô gái tốt, hi vọng ngươi hãy quý trọng nàng. Hơn nữa, Nguyệt tỷ tỷ tương lai khẳng định sẽ là sự trợ giúp rất lớn đối với ngươi, vô luận là sự nghiệp hay là phương diện khác."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, nghĩ thầm, nha đầu kia nói như vậy là có ý gì? Là trong nội tâm yêu thích mình, nhưng lại không muốn làm người thứ ba giữa mình cùng Tần Nguyệt? Diệp Khiêm có chút mờ mịt, ngạc nhiên nhìn Triệu Nhã, nói: "Ngươi không là đang ghen chứ?"