Ai cũng tinh tường, hôm nay sẽ là một hồi tranh đoạt kịch liệt của thị trường chứng khoán. Người thua, khả năng trở thành hai bàn tay trắng; người thắng, tự nhiên hùng bá thiên hạ! Nhưng mà, đối với Tống Nhiên, người thua chưa chắc là thua, người thắng chưa chắc là thắng. Trước khi đến thành phố Nam Kinh, Tống Nhiên đã cẩn thận xem qua phiên giao dịch ngày hôm qua của thị trường chứng khoán.
Thị trường chứng khoán, không phải tất cả mọi người đều có thể chơi đùa, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể thao túng thị trường. Mà Tống Nhiên lại là người hoàn toàn có thể thao túng thị trường chứng khoán, loại tranh đấu thị trường chứng khoán đơn giản này đối với nàng mà nói quả thực không có bất kỳ tính khiêu chiến nào. Nhớ ngày đó, Tống Nhiên liên hợp mấy gã Cá Sấu của tập đoàn tài chính đem kinh tế Nam Mĩ chèn ép không ngốc đầu lên được, để cho Nam Mĩ lâm vào khủng hoảng kinh tế trầm trọng, từ đó đã lấy được cực lớn lợi nhuận.
Trong phòng họp của hội sở, Diệp Khiêm và bảy tên quản lý đang ngồi ngay ngắn ở trên vị trí của mình. Bọn hắn rất rõ ràng, hôm nay sẽ là một hồi đại chiến, bọn hắn căn bản không thể chịu nổi công kích của Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân. Chuyện ngày hôm qua đã để cho bọn hắn có chút ăn không tiêu, thế nhưng mà lại để cho bọn hắn buồn bực chính là Diệp Khiêm tựa hồ căn bản không có phản ứng chút nào, cho đến tối mới cho Trình Văn gọi điện thoại thông tri bọn hắn họp.
Thời gian lại từng phút từng giây trôi qua, mà Diệp Khiêm vẫn không có xuất hiện, nội tâm của bọn hắn bắt đầu có chút bất an, có ít người thậm chí âm thầm nghĩ, có nên học theo Cố Minh Hùng tìm nương tựa nơi Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, nếu không chỉ sợ qua hôm nay sẽ trở thành hai bàn tay trắng, hết thảy cố gắng đều hóa thành hư ảo.
Nhân tâm tan rả, Diệp Khiêm biết rõ sẽ có kết quả như thế này, cho nên tối hôm qua mới phái Ngô Hoán Phong đi cho Cố Minh Hùng nếm mùi đau khổ, để xao sơn chấn hổ, ổn định nhân tâm. Diệp Khiêm tinh tường, bất luận suy tàn của đoàn thể tổ chức nào nguyên nhân cũng không phải là từ bên ngoài, mà thường là từ bên trong.
Lúc Diệp Khiêm đi vào phòng họp, những cảm xúc xao động của những quản lý kia chẳng những không có chút nào giảm xuống, ngược lại càng thêm chấn động. Bất quá, trước sự uy nghiêm cùng phách lực của Diệp Khiêm bọn hắn vẫn nhao nhao đứng lên, cùng kêu lên một câu "Lão bản!"
Sau lung Diệp Khiêm là một cô gái xinh đẹp, đúng là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, đã từng là cao thủ của tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Tống Nhiên. Trên mặt nàng thủy chung vẫn là bộ dáng tươi cười, nụ cười câu hồn đoạt phách, tùy ý giơ tay nhấc chân đều phảng phất tràn đầy vô tận ma lực.
Ngô Hoán Phong theo sát ở phía sau, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
"Lại để cho mọi người đợi lâu, ngồi đi, đều ngồi đi!" Diệp Khiêm kéo ra cái ghế để cho Tống Nhiên ở bên cạnh của mình ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống, nhìn những quản lý kia phất phất tay, nói.
Đám quản lý nhao nhao ngồi xuống, không có người lên tiếng, đợi Diệp Khiêm quyết định.
"Tin tưởng mọi người đều biết Cố Minh Hùng đã phản bội, tìm nương tựa nơi Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân a?" Diệp Khiêm nhìn đám quản lý, trên mặt không có biểu lộ phẫn nộ hay là phiền muộn, mà chỉ có lạnh lùng. "Các ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì không?"
"Hừ, dựa theo quy củ giang hồ, Cố Minh Hùng phải chịu ba đao sáu động." Mã Sơn Hà hừ lạnh một tiếng, nói. Hắn là người đi theo Trần Phù Sinh tranh đấu giành thiên hạ sớm nhất, trong mắt hắn, những sản nghiệp của Trần Phù Sinh đều là cầm tánh mạng đổi lấy. Lúc mới bắt đầu, Trần Phù Sinh vì những sản nghiệp này không biết ném đi bao nhiêu tôn nghiêm, gian khổ trong đó cũng không phải là một hai câu có thể nói tinh tường. Theo hắn, dù cho Trần Phù Sinh đã chết, những sản nghiệp này cũng tuyệt không thể để cho những kẻ phản bội bán cho địch nhân, vì thế Cố Minh Hùng phải nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Nhân tâm thứ này rất hư vô mờ mịt, khó có thể cân nhắc. Diệp Khiêm thủy chung cho rằng, không có cái gọi là chân thành cùng phản bội, không có phản bội chỉ là do lợi ích khi bọn hắn phản bội còn chưa đủ mà thôi.
Diệp Khiêm nói: "Cố Minh Hùng đi theo địch, là lỗi của ta, có lẽ là ta để cho mọi người không cảm thấy tín nhiệm, khiến cho mọi người đối với ta không có lòng tin. Diệp Khiêm ta cảm thấy thẹn với lão bản." Sau khi tự kiểm điểm, ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn toàn trường, ngoại trừ Mã Sơn Hà, Trình Văn cùng Ngu Hưng ra, mấy người còn lại đều lộ ra một tia tươi cười đắc ý.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Các ngươi đều là người đi theo lão bản tranh đấu giành thiên hạ, lời nói khó nghe nếu không có công lao thì cũng có khổ lao. Còn nhớ rõ lời ta đã từng nói với các vị tai lần thứ nhất họp không? Nếu có người dám vụng trộm ngáng chân, mưu đồ làm loạn thì ta tuyệt đối sẽ không khách khí, chuyện Cố Minh Hùng ta sẽ xử lý. Các vị đang ngồi ở đây, nếu như trong nội tâm còn có cái gì đối với ta bất mãn thì cứ việc nói ra. Ta cũng ở chỗ này này nói một câu, các ngươi nếu như muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ các ngươi, nhưng là điều kiện tiên quyết là các ngươi sẽ không nhận được bất cứ thứ gì từ sản nghiệp của ta. Nếu như mọi người đối với ta còn có lòng tin ta hi vọng mọi người có thể đoàn kết, nhất trí đối ngoại, ta tin tưởng chỉ cần đoàn kết thì không có chuyện gì không giải quyết được."
"Ai dám!" Diệp Khiêm vừa dứt lời, cửa ra vào truyền đến một tiếng quát. Mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử cao lớn khôi ngô từ cửa ra vào đi đến, trong tay mang theo một cái ba lô, phía trên còn dính vết máu.
Nam tử cao lớn đi đến trước mặt Diệp Khiêm, cung kính khom người, kêu lên: "Lão bản!"
Diệp Khiêm có chút kinh ngạc, cười cười, nói: "La Chiến, sao ngươi lại tới đây?"
La Chiến nhìn đám quản lý đang ngồi, nói: "Ta là nghe nói có người dám đấu tranh nội bộ, cho nên trở lại xem." Uy danh của La Chiến ở thành phố Nam Kinh mọi người đều biết rõ, đã từng là đệ nhất chiến tướng của Trần Phù Sinh, giết người vô số, lúc những quản lý này trông thấy La Chiến thời không khỏi lộ ra sợ hãi thật sâu. Bọn hắn đều rất rõ ràng, La Chiến ở một mức độ nào đó mà nói, chính là lưỡi dao sắc bén chuyên chấp hành gia pháp của Trần Phù Sinh, là người chấp chưởng hình pháp, hắn cũng sẽ không cùng bọn họ nói chuyện tình cảm, chỉ cần có người phản bội, thì chỉ có một chữ, Giết!
"Lão bản, ta có thể nói hai câu không?" La Chiến nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, rất tôn kính hỏi.
"Đương nhiên, mời nói!" Diệp Khiêm nói. Đối với La Chiến, Diệp Khiêm vẫn rất tôn kính, có thể nói hắn là thủ hạ trung thành nhất của Trần Phù Sinh, Trần Phù Sinh trong lòng hắn là hình tượng không thể phá hủy.
La Chiến xoay người, nói: "Hôm nay ta đến đây chủ yếu là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất, ta muốn làm sáng tỏ một chút, khả năng trong nội tâm các vị vẫn cho là lão bản muốn đem ta bức đi, cho nên đều có chút bất an, ta có trách nhiệm nói cho mọi người rõ, lão bản không có bức ta đi, hơn nữa vẫn muốn giữ lại ở ta, là ta muốn thoái ẩn, lão bản lúc này mới đành đáp ứng."
Những quản lý kia lúc trước từng có ý nghĩ như vậy, đều cho rằng Diệp Khiêm vừa lên đảm nhiệm liền miến thanh trừ đối lập, đem trợ thủ đắc lực nhất của Trần Phù Sinh là La Chiến đuổi đi, trong nội tâm mặc dù có chút không nỡ, như sợ bản thân cũng sẽ có kết quả giống vậy nên không dám lên tiếng. Hôm nay La Chiến tự mình đi ra làm sáng tỏ, trong nội tâm bọn hắn cũng an tâm một tí.
Ánh mắt của La Chiến lại đảo qua đám quản lý, nói tiếp: "Chuyện thứ hai, ta nghe nói có người dám can đảm phản bội, đem sản nghiệp mà bản thân quản lý bán cho Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân. La Chiến ta ghét nhất là loại người này, ăn cây táo, rào cây sung, vì bản thân mà không để ý tới lợi ích công ty. Những sản nghiệp này đều do Trần lão bản dùng mạng đổi về, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ở trong đó giở trò. Cố Minh Hùng, kẻ phản bội, hắn đã bị báo ứng." Vừa nói, La Chiến vừa cầm ba lô trong tay ném tới trên bàn.
Bên trong là đầu của Cố Minh Hùng đang chảy máu đầm đìa.
Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, nguyên lai người giết chết Cố Minh Hùng tối hôm qua là La Chiến. Những quản lý kia trông thấy đầu của Cố Minh Hùng đang chảy máu đầm đìa, đều quay đầu đi, không dám nhìn. Có chút người thậm chí nhịn không được thiếu chút nữa ói ra ngoài.
La Chiến nhìn những quản lý kia, thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: "Đây là kết cục của kẻ phản bội, tuy ta quyết tâm thoái ẩn, nhưng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phản bội lão bản. Nếu như về sau để cho ta biết rõ còn có người dám làm như thế đừng trách La Chiến ta không để ý tình nghĩa năm đó."
Không thể nghi ngờ, La Chiến xuất hiện cho những quản lý kia rung động rất lớn, chế trụ tâm tư phản bội của bọn họ, ai cũng không muốn chết, cho dù có nhiều tiền nhưng nếu bị giết chết thì tất cả chỉ là phù vân.
Diệp Khiêm cảm kích nhìn La Chiến, trải qua La Chiến náo loạn, Diệp Khiêm tin tưởng hiện tại trong nội tâm những quản lý này đã không còn ý nghĩ phản bội. Nguyên bản ở chỗ này phúc lợi rất tốt, chia hoa hồng không tệ, tìm nơi nương tựa Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân cũng chỉ là do sợ hãi Diệp Khiêm "Dùng rượu tước binh quyền" mà thôi, huống chi bọn hắn cũng đều tinh tường, người phản bội từ xưa đến nay đều không có kết cục tốt.
"La Chiến, vất vả ngươi rồi, đến, ngồi xuống đi!" Diệp Khiêm tự mình kéo ghế cho La Chiến ngồi, nói.
La Chiến cung kính nói: "Lão bản, không cần, ta hôm nay đến chỉ là vì hai chuyện này mà thôi. Chuyện đã làm xong, ta cũng nên đi. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần về sau có chỗ nào cần dùng đến La Chiến, thì ta nghĩa bất dung từ."