Mục lục
Siêu cấp binh vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi cùng Nguyệt Nhi quen biết lâu chưa?" Dừng một chút, Tần Thiên bỗng nhiên nói sang chuyện khác hỏi.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, nói: "Vài ngày rồi, lúc trước con được phụ thân của Triệu Nhã ủy thác đi bảo hộ Triệu Nhã, con quen Tần Nguyệt ở trong trường học."

"Nguyệt Nhi tính cách giống mẹ nàng, có chút quái gở, ngươi phải rộng lượng một chút, đừng nên giận nàng." Tần Thiên nói.

"Kỳ thật cũng không thể dùng quái gở để hình dung nàng, con cảm thấy được nàng tuy bên ngoài lạnh lẻo nhưng nội tâm rất nhiệt tình." Diệp Khiêm khẽ cười nói.

"Ha ha, ngươi có thể nói như vậy thì tốt rồi." Tần Thiên ha ha vừa cười vừa nói.

Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến nở nụ cười, bất quá Diệp Khiêm cũng không dám vọng tưởng rằng Tần Thiên muốn đem nữ nhi của mình gả cho hắn, dù sao mình bây giờ trong mắt Tần Thiên căn bản không là gì. Môn đăng hộ đối từ này mặc dù có chút thế tục, nhưng lại không thể không thừa nhận hiện tại người ta kỳ thật rất quan tâm những thứ này. Triệu Thiên Hào không thể so với Tần Thiên, cả hai tuy cùng là người Hồng môn, thế nhưng mà dù sao Tần Thiên cũng là môn chủ Hồng môn, có rất nhiều chuyện cần cân nhắc. Cho nên tính cách của hai người hoàn toán khác nhau.

"Thời gian không còn sớm, ta cũng cần phải trở về." Tần Thiên nhìn đồng hồ trên tay, đứng dậy, nói.

"Con tiễn Tần bá bá!" Diệp Khiêm cũng đứng dậy, nói.

Diệp Khiêm rất khiêm tốn thay Tần Thiên mở cửa, lại để cho hắn đi ra ngoài trước. Hai gã đi cùng Tần Thiên, cung kính đứng ở cạnh cửa, trông thấy Tần Thiên đi ra, cuống quít khom người, một người trong đó hướng xe chạy tới.

"Hiện tại thành phố Thượng Hải rất không yên ổn, giúp ta chiếu cố Nguyệt Nhi." Tần Thiên xoay người, nhìn Diệp Khiêm nói. Ngôn ngữ rất chân thành, bởi vì lúc này hắn không phải dùng thân phận người đứng đầu Hồng Môn nói, mà là dùng thân phận phụ thân của Tần Nguyệt nói, ngữ khí tự nhiên khác nhau.

"Con biết rồi." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói. Bỗng nhiên, Diệp Khiêm khóe mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn qua mái nhà đối diện thấy hiện lên một đạo quang mang. Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, bằng vào kinh nghiệm chiến trường cùng với trực giác, Diệp Khiêm xác định đạo quang mang kia là kính của súng ngắm phản xạ ra.

"Coi chừng!" Diệp Khiêm phản ứng đầu tiên là có người muốn giết Tần Thiên, quát to một tiếng, đem Tần Thiên kéo ngã xuống đất. Tần Thiên căn bản cũng không có kịp phản ứng, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, sau đó là âm thanh của tiếng viên đạn bắn vào cửa biệt thự. Tần Thiên trong nội tâm không khỏi phát lạnh, nếu như không phải vừa rồi Diệp Khiêm phản ứng nhanh, chỉ sợ mình bây giờ đã đi đời nhà ma.

"Tại mái nhà đối diện!" Diệp Khiêm kéo Tần Thiên trốn đằng sau xe, nói.

Tần Thiên không hổ là môn chủ Hồng Môn, chỉ riêng phần trấn định kia không phải người bình thường có thể có được. Nhìn hai gã thủ hạ, Tần Thiên nói: "Đi qua kiểm tra!"

"Vâng!" Hai gã thủ hạ lên tiếng, mượn yểm hộ hướng cao ốc đối diện chạy tới.

Diệp Khiêm cũng không đi qua, mục quang chăm chú nhìn chằm chằm mái nhà đối diện. Dựa theo gốc độ viên đạn phóng ra vừa rồi, Diệp Khiêm cảm giác đối phương mục tiêu không phải là Tần Thiên, mà là mình. Ai muốn ám sát chính mình? Diệp Khiêm trong đầu lập tức hiện ra tên Hắc Ưng, Hắc Ưng được tập đoàn Phi Tường mời đến, mà tập đoàn Phi Tường cùng Âu Dương Thành có quan hệ thâm hậu. Mình giết chết Âu Dương Thiên Minh, Âu Dương Thành sao có thể đơn giản buông tha mình? Xem ra là không sai rồi, đáng tiếc Lý Vĩ không ở đây, nếu không bằng vào năng lực truy tung của Lý Vĩ, nhất định có thể tìm ra tên sát thủ vừa rồi.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có tính toán đuổi theo, như nếu như đối phương là người của Hắc Ưng, tin tưởng bọn họ cũng sớm đã bố trí tốt con đường rút lui, cho dù đi, chỉ sợ cũng chỉ có thể là công dã tràng. Nếu như không phải Hắc Ưng, tin tưởng hai thủ hạ của Tần Thiên cũng đủ ứng phó rồi.

"Tần bá bá không sao chứ?" Diệp Khiêm hỏi.

Tần Thiên lắc đầu, lông mày chăm chú nhăn lại với nhau, hiển nhiên là đang suy tư vừa rồi tên sát thủ kia là ai phái tới.

Diệp Khiêm tuy phỏng đoán đối phương mục tiêu là mình, nhưng cũng không thể xác định, cho nên cũng không có nói rõ ra. Đương nhiên, cho dù Diệp Khiêm biết rõ mục tiêu của đối phương là mình, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện này. Từ góc độ khác mà nói, sự kiện ám sát lần này, đối với mình còn có rất nhiều chỗ tốt. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không dám xem thường, tuy danh tiếng của lính đánh thuê Hắc Ưng không tính là gì, nhưng cũng không phải dễ dàng đối phó, nếu như mục tiêu của đối phương thực sự là mình thì mình phải chuẩn bị thật tốt, còn có những người bên cạnh mình nữa, chỉ sợ Âu Dương Thành cũng sẽ phái người đi đối phó bọn hắn. Chuyện mình cùng lão tía, Hàn Tuyết có quan hệ, cũng không phải rất nhiều người biết, tạm thời chắc có lẽ không có nguy hiểm gì, bất quá không nhanh chóng đem Hắc Ưng tìm ra, cuối cùng là một cái mối họa.

Lúc này, Tần Nguyệt, Triệu Nhã cùng Hồ Hội nghe được tiếng vang, từ trên lầu đi xuống. Trông thấy tam nữ, Diệp Khiêm sững sờ, sợ nói gấp: "Đi vào, đều đi vào!"

Diệp Khiêm ngữ khí rất nghiêm khắc, như là ngữ khí ra lệnh, bất quá tam nữ đều cảm giác được chuyện nghiêm trọng, cuống quít lui vào trong biệt thự.

Không bao lâu, hai gã thủ hạ của Tần Thiên trở về. Lắc đầu, nói: "Tần tổng, người đã đi rồi."

Tần Thiên không nói gì, hơi nhẹ gật đầu. Sau đó đứng lên, nhìn lướt qua hai người, nói: "Gọi điện thoại cho Chương Cường, đem tên này tìm ra cho ta."

"Vâng!" Hai gã thủ hạ lên tiếng, lập tức móc ra điện thoại gọi.

Diệp Khiêm cũng đứng lên, đi đến bên cánh cửa biệt thự, đưa thay sờ sờ trên viên đạn, lông mày có chút nhíu, nói: "Là đạn của súng bắn tỉa M95."

Tần Thiên nhìn Diệp Khiêm, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Ngươi đối với súng ống tựa hồ rất quen thuộc ah."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Có biết một hai."

"Diệp Khiêm, ngươi không sao chớ?" Tần Nguyệt khẩn trương kéo Diệp Khiêm, hỏi.

Diệp Khiêm không khỏi sững sờ, Tần Thiên ở một bên trông thấy có chút thở dài, nói: "Ai, con gái lớn không dùng được ah."

Tần Nguyệt sắc mặt một hồi đỏ bừng, biết rõ mình vừa rồi có chút quá kích động, cuống quít buông tay Diệp Khiêm ra, quay đầu hỏi: "Cha, cha có bị thương hay không?"

Tần Thiên ha ha nở nụ cười, nói: "Không có, bất quá may mắn vừa rồi có Diệp Khiêm bên cạnh, bằng không mà nói chỉ sợ cái mạng già của ta muốn đi điện Diêm vương đưa tin."

"Cha, không cho phép cha nói bậy." Tần Nguyệt nói, "Cha, chuyện vừa rồi sẽ là ai làm?"

Tần Thiên nhíu một chút lông mày, nói: "Không phải Thanh bang thì là lão bất tử Đặng Phi Tường a. Yên tâm đi, tuy đây không phải địa bàn của Hồng Môn, nhưng muốn tra ra thân phận người vừa rồi có lẽ không khó. Nguyệt Nhi, ngươi gần đây cũng phải cẩn thận một chút, còn các ngươi nữa, Nhã nhi, Hội Nhi, các ngươi cũng phải cẩn thận, biết không?"

"Dạ!" Tam nữ đều nhẹ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK