"Ngươi không nói lời nào không có ai nói ngươi câm!" Diệp Khiêm quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nở nụ cười, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại.
Tống Nhiên cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này, mặc kệ trong nội tâm của Diệp Khiêm rốt cuộc nghĩ như thế nào, nếu như nàng tiếp tục dây dưa chỉ sợ sẽ bức Diệp Khiêm cách nàng càng ngày càng xa. Từ việc Diệp Khiêm mua lễ vật tặng cho nàng, Tống Nhiên đã biết rõ nàng đã thành công bước ra một bước, đã đem bản thân nàng khắc vào trong lòng Diệp Khiêm rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là sẽ thành công.
"Yên tâm đi, theo tỷ thấy, chuyện của Thanh Phong không cần tỷ hỗ trợ, dựa vào thủ đoạn của tiểu tử kia muốn đối phó sư muội của tỷ, người chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu thì đã dư xài." Tống Nhiên nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ở phương diện này, Thanh Phong quả thật là cao thủ."
"Chỉ có đệ là kẻ ngốc mà thôi!" Tống Nhiên liếc hắn, gắt giọng.
"Cũng không phải chỉ có mình đệ, Mặc Long mới thật sự là kẻ ngốc, nữ hài tử đã đưa đến trong lòng ngực của hắn, hắn lại đẩy ra bên ngoài." Diệp Khiêm cười nói.
"Hét, lần này các ngươi Nhật Bản đúng là thu hoạch không ít nha, Mặc Long cũng có người trong lòng hả?" Tống Nhiên hiển nhiên có chút giật mình, nàng đối với tình cách của Mặc Long cũng hiểu rõ một ít, điển hình là loại người không hiểu tình cảm nữ nhi là gì.
"Nhiên tỷ, ngươi đừng nghe lão đại nói lung tung, làm gì có chuyện này." Mặc Long có chút cười cười xấu hổ, nói. Bất quá lại chẳng biết tại sao, trong nội tâm lại có một loại cảm giác ngọt ngào.
"Có thì nói có, có cái gì xấu hổ, nam nhân nhất định phải có tình yêu thì mới có thể trở nên thành thục." Tống Nhiên nói.
"Ách, ách!" Mặc Long sững sờ, ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ xe, chỉ là trong đầu vẫn hiện ra khuôn mặt của Tạ Tử Y.
"Tốt đệ đệ, Thanh Phong cùng Mặc Long đều tại Nhật Bản tìm được tình yêu, đệ có được em nào không?" Tống Nhiên trêu chọc hỏi.
"Chưa, tuyệt đối không có, đệ là người chính trực thuần khiết a, nơi nào sẽ giống như bọn hắn, lợi dụng chuyện công giải quyết chuyện riêng của mình, đệ còn đang nghĩ có nên khấu trừ tiền lương của bọn hắn hay không." Diệp Khiêm nói.
"Nhìn bộ dạng đắc chí của đệ kìa, bọn hắn chỉ có một người, còn đệ thì hoa tâm a, ăn trong chén còn nhìn trong nồi." Tống Nhiên cười sẳng giọng.
Diệp Khiêm cười khan hai tiếng, hỏi: "Nhiên tỷ, chuyện quỹ ngân sách thế nào rồi?"
"Nhu Nhu đang quản lý, quỹ ngân sách ở trong tay nàng quản lý vô cùng tốt. Diệp Khiêm, ánh mắt của đệ thật đúng là độc, nữ nhân nào đệ nhìn trúng đều nguyện ý vì đệ mà xông pha khói lửa." Tống Nhiên có chút ghen tuông, nói.
"Đâu có, đâu có, ha ha!" Diệp Khiêm cười ha ha cho qua chuyện.
"Chuyện đệ nói thành lập một quỹ ngân sách chuyên giúp trẻ em nghèo có điều kiện học tập, công tác chuẩn bị đã hoàn thành tốt rối. Vốn mấy ngày hôm trước là có thể cắt băng khánh thành, nhưng Nhu Nhu nói nhất định phải chờ đệ trở về cắt băng a, hơn nữa còn chờ đệ đặt tên cho quỹ ngân sách kia." Tống Nhiên nói, "Nhu Nhu đã kéo đến rất nhiều tài trợ, cũng không biết nàng đã nói như thế nào mà những nhà bất động sản keo kiệt kia chịu xuất tiền giúp đỡ."
"Đệ cắt băng khánh thành? Không cần a!" Diệp Khiêm nói.
"Đệ là lão bản của tập đoàn Hạo Thiên, làm việc thiện tích đức là tốt, cũng nên để cho người nhận được sự giúp đỡ nhớ kỹ tên của đệ, chuyện này đối với sự phát triển sau này của đệ có nhiều chỗ tốt. Tỷ nghĩ Nhu Nhu kiên trì đợi đệ trở về cắt băng khánh thành, nhất định cũng là ý tứ này, mặc dù nói đệ không ham hư danh, nhưng có đôi khi đây cũng là một biện pháp phát triển tốt." Tống Nhiên nói.
Diệp Khiêm nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nói: "Đó là không trâu bắt chó đi cày ah." Trước kia Diệp Khiêm muốn ẩn tàng thân phận của mình, miễn cho bị người cục Quốc An chú ý, hôm nay, thân phận của hắn đã bị cục Quốc An biết rõ nên cũng không phải ẩn tàng nữa. Hơn nữa, Hồ Hội đã đem Kim Sắc Huy Hoàng giao cho hắn, đơn giản chính là vì trải đường cho hắn, có thể cùng trung ương kết nối quan hệ, chuyện này không chỉ dựa vào vênh váo hò hét là được, trọng yếu hơn là để cho trung ương chứng kiến thành ý của hắn. Đối với việc thành lập quỹ giúp học sinh nghèo có thể tiếp tục đi học, Diệp Khiêm xây dựng quỹ này cũng không phải vì hư danh mà là vì hắn có ý định làm như thế nên cũng không cần phải trốn tránh.
"Đi công ty hay là về nhà?" Tống Nhiên hỏi.
"Nhiên tỷ, tại giao lộ thả chúng ta xuống, ta cùng Thiếu Kiệt tự trở lại công ty bảo an Thiết Huyết được." Mặc Long nói.
"Hiện tại làm gì còn có xe taxi nào chạy, để tỷ đưa các ngươi qua đó." Tống Nhiên nói.
Tại cửa ra vào công ty bài an Thiết Huyết, để Mặc Long cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt xuống xe, Tống Nhiên lại chở Diệp Khiêm trở về tập đoàn Hạo Thiên. Tống Nhiên biết rõ tâm tư của tiểu tử này, nhất định là muốn gặp Lâm Nhu Nhu rồi, tuy trong nội tâm có chút ghen tuông, nhưng Tống Nhiên cũng không có ý định đi phá đám.
Không đi can thiệp, cũng không có nghĩa là Tống Nhiên không ăn giấm. Sau khi mang theo Diệp Khiêm tiến vào tập đoàn Hạo Thiên, Tống Nhiên cùng Diệp Khiêm đi thang máy lên lầu, lúc đến lầu bốn, cửa thang máy mở ra, Tống Nhiên chỉ bên ngoài, nói: "Nơi này là văn phòng của Nhu Nhu, phụ trách phương diện quỹ ngân sách, tự đệ đi qua đi."
Diệp Khiêm đương nhiên cũng cảm nhận được ghen tuông trong lòng Tống Nhiên, áy náy nở nụ cười, kéo tay Tống Nhiên, nói: "Nhiên tỷ, buổi tối đệ cùng tỷ ăn cơm."
Trong nội tâm Tống Nhiên run lên, không khỏi nổi lên một tia ngọt ngào, cười cười, nói: "Được rồi, đệ hãy ở cùng Nhu Nhu a, nha đầu kia những ngày này vì chuyện quỹ ngân sách cũng đủ mệt người rồi, đệ cũng nên đền bù tổn thất cho người ta a."
Ở phương diện này, tựa hồ không có nữ nhân nào có thể làm được giống như Tống Nhiên. Muốn nói vì Diệp Khiêm trả giá, Tống Nhiên tuyệt đối áp đảo bất luận nữ nhân nào, nàng là một sát thủ, vì trợ giúp Diệp Khiêm quản lý công ty, phải học ngoại ngữ, học tài chính, học quản lý, nỗi khổ ở trong đó không phải một hai câu nói là có thể nói hết.
"Nhiên tỷ, tương lai tỷ nhất định là người vợ tốt." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.
"Đến lúc này đệ mới biết hả, tỷ vốn là người vợ tốt." Tống Nhiên liếc Diệp Khiêm, nói "Tốt rồi, đừng lề mề nữa, đi thôi!" Nói xong, làm bộ muốn đạp Diệp Khiêm, Diệp Khiêm cười hắc hắc, cuống quít chạy ra khỏi thang máy.
Lâm Nhu Nhu hiện tại đang quản lý quỹ ngân sách của tập đoàn Hạo Thiên, quỹ ngân sách liên quan đến rất nhiều phương diện như: quỹ ngân sách dành cho học tập, quỹ ngân sách cứu tế, quỹ ngân sách yêu nước...... Bất quá, hiện tại Diệp Khiêm có ý đem quỹ ngân sách dành cho học tập từ trong đó tách ra, chủ yếu chính là vì để quản lý tốt hơn. Diệp Khiêm hiểu được nổi thống khổ khi không có tiền để đi học, khi còn bé Diệp Khiêm không phải là không muốn đi học, thế nhưng mà năng lực lão tía có hạn, Diệp Khiêm cũng không có cách nào, vì giảm bớt gánh nặng của lão tía nên hắn đành phải bỏ học.
Trực tiếp đi đến phòng quản lý, Diệp Khiêm gõ cửa, bên trong vang lên âm thanh của Lâm Nhu Nhu, "Mời vào!"
Diệp Khiêm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lâm Nhu Nhu đang ngồi ở phía bàn công tác, đang chăm chú viết gì đó, đầu cũng không ngẩng lên. Diệp Khiêm rón rén đi đến đối diện nàng ngồi xuống, cũng không nói chuyện, hai tay chống cằm chăm chú nhìn nàng.
Nam nhân lúc nghiêm túc rất có mị lực, nữ nhân cũng giống như vậy. Nhìn thấy bộ dáng chăm chỉ làm việc của Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm chỉ cảm thấy cô bé này càng thêm mê người rồi, so với trước kia thì thêm một ít thành thục của nữ nhân.
Lâm Nhu Nhu cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng có người gõ cửa, thế nhưng mà như thế nào cả buổi đều không có âm thanh, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên. Chợt thấy trước mặt là một gương mặt quen thuộc, Lâm Nhu Nhu có chút ngoài ý muốn, kinh hỉ, khóe miệng hiện lên bộ dáng tươi cười, nói: "Anh về lúc nào? Như thế nào cũng không báo trước cho em một tiếng?"
"Anh muốn cho em bất ngờ mà." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
"Vậy sao anh đi vào mà không nói lời nào, vừa rồi thiếu chút nữa là em bị dọa sợ rồi." Lâm Nhu Nhu ra vẻ giận Diệp Khiêm, nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào nói.
"Thấy bộ dạng chăm chú làm việc của em, nên không đành lòng quấy rầy em nha." Diệp Khiêm vừa nói vừa giơ tay vuốt vuốt tóc Lâm Nhu Nhu, "Nhu Nhu, em tiều tụy rất nhiều."
Lâm Nhu Nhu nắm lấy tay Diệp Khiêm, đôi má áp vào lòng bàn tay Diệp Khiêm chậm rãi cọ lấy, nói: "Lúc đầu chưa quen thuộc nên vất vả là điều tự nhiên. Bất quá, em rất vui vẻ."
"Nhưng khi nhìn em mệt mỏi như vậy, anh đau lòng." Diệp Khiêm nói.
"Đau lòng thì về sau anh hãy tốt với em thêm chút." Lâm Nhu Nhu ngọt ngào vừa cười vừa nói, "Đúng rồi, quỹ ngân sách anh đã nói, em đã tách ra rồi, em cũng đã liên hệ củng tổng giám đốc của nhiều xí nghiệp thành phố Thượng Hải, bọn họ cũng nguyện ý đóng góp cho quỹ một phần tài chính. Tên của quỹ còn đang chờ anh đặt nà, anh nói nên lấy tên gì mới tốt?"
"Ừ... Để cho anh suy nghĩ ah." Diệp Khiêm vừa nói vừa đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, tại trên thành ghế ngồi xuống, "Anh nghĩ, hay là quỹ ngân sách Nhu Nhu."
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thật là khó nghe."
"À? Em dám nói tên của mình khó nghe? Kỳ thật anh trước kia cũng cảm thấy như vậy, ha ha!" Diệp Khiêm trêu chọc nói.
"Chán ghét, em nói là tên của em dùng làm tên quỹ ngân sách thì rất khó nghe." Lâm Nhu Nhu nhẹ nhàng đánh Diệp Khiêm một chút, nói, "Hơn nữa, quỹ ngân sách này cũng không phải một mình em xử lý, sao có thể dùng tên của em, như vậy về sau chẳng phải sẽ bị người khác nói em là kẻ hám danh sao."
"Ai dám nói, anh lột da hắn." Diệp Khiêm nghiêm trang nói.
"Anh có thể cấm người khác nói nhưng anh có ngăn được lòng người khác nghĩ gì sao. Hơn nữa, toàn bộ Hoa Hạ có hơn 1 tỷ người, anh có thể cấm hết sao?" Lâm Nhu Nhu nói, "Nhanh suy nghĩ thật kỹ, đừng kéo dài không có tác dụng gì đâu."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, trầm mặc một lát, nói: "Anh nghĩ, không bằng đã kêu là quỹ ngân sách Tương Lai a. Những hài tử kia đều là tương lai của tổ quốc, cái tên này cũng là tông chỉ của quỹ ngân sách."