Diệp Khiêm phiền muộn nhìn nàng, nói: "Ta đã nói với ngươi đừng cười đùa tí tửng."
"Ta cũng không có nói đùa ah." Tống Nhiên vẻ mặt trêu chọc bộ dáng tươi cười.
"Được, ngươi nói sao cũng được." Diệp Khiêm buồn bực nói.
Tống Nhiên cười trợn tròn mắt, nói: "Quỷ hẹp hòi, một điểm tình thú cũng không biết, ngươi không có nhìn ra là ta đang liếc mắt đưa tình với ngươi sao?"
"Bà cô, ta nào dám cùng với ngươi liếc mắt đưa tình a, ta sợ ngươi thừa dịp ta không chú ý liền thiến ta." Diệp Khiêm nói.
"Ta đây làm sao có thể nỡ làm vậy." Tống Nhiên cười hắc hắc, nói, "Đã thuê một building buôn bán, bây giờ đang lắp đặt thiết bị, qua một thời gian ngắn có thể dời đi qua. Thuận tiện đã thông báo tuyển dụng nhân viên, người nước Mỹ bên kia cũng không đủ, cho nên không cách nào điều động nhiều người tới."
"Ừ!" Diệp Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, những chuyện này hắn thật đúng là không hiểu, đối với quản lý công ty Diệp Khiêm hoàn toàn là một mảnh mờ mịt, thế cho nên hiện tại tập đoàn Hạo Thiên đến cùng làm nghiệp vụ gì, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không cần lo lắng, Tống Nhiên trời sinh là người có tài quản lý, những năm này đều đem tập đoàn Hạo Thiên quản lý ngay ngắn rõ ràng, công ty nghiệp vụ cũng phát triển không ngừng. Diệp Khiêm tuy không biết hiện tại tập đoàn Hạo Thiên đến cùng có bao nhiêu tài sản, nhưng tin tưởng số lượng cũng không ít, bất quá có thu nhập từ Nanh Sói, Diệp Khiêm cũng không để ý đến lợi nhuận của tập đoàn Hạo Thiên, chỉ để ý là tập đoàn Hạo Thiên có thể đối với một quốc gia thậm chí là kinh tế thế giới có mang tới ảnh hưởng gì không.
"Chuyện Hồng Ngọc cùng Phỉ Thúy ở Myanmar xử lý thế nào rồi?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
"Đã phái người qua bên kia bắt đầu thành lập nhà máy gia công, chúng ta sẽ trực tiếp gia công ở Myanmar, sau đó lại thông qua mạng lưới của tập đoàn Hạo Thiên đem sản phẩm bán ra ngoài." Tống Nhiên nói.
"Ừ!" Diệp Khiêm lên tiếng, nói: "Nhiên tỷ, cám ơn ngươi!"
Diệp Khiêm nói rất chân thành, khiến cho Tống Nhiên sửng sốt. "Hôm nay ngươi uống lộn thuốc hả? Chuyện này không giống như tác phong của ngươi nha." Tống Nhiên trêu chọc nói.
Diệp Khiêm liếc nàng một cái, không nói gì, hảo tâm coi như lòng lang dạ thú.
...
Sau khi Diệp Khiêm uống bốn bình rượu, lúc này mới miễn cưỡng đem sắc dục áp chế xuống. Nhìn thấy Diệp Khiêm liên tục hướng WC toa-lét chạy đi, Tống Nhiên cười đến độ khiến bộ ngực run rẩy.
"Không được thì đừng uống nữa, toàn bộ buổi tối chỉ nhìn thấy ngươi chạy vô WC toa-lét, không cần sợ mất mặt, không phải chỉ là chịu thua thôi sao?" Bước chậm tại lối đi bộ, Tống Nhiên tâm tình thật tốt, trợn nhìn Diệp Khiêm, nhưng không quên đả kích nói.
"Không uống không được, nếu không uống lại làm ra chuyện gì không bằng cầm thú thì sao." Diệp Khiêm dùng sức quơ quơ đầu, càng cảm thấy nàng có bộ dáng câu hồn đoạt phách. Bỗng nhiên, một cổ kỳ quái ý niệm trong đầu theo đáy lòng được đưa lên, "Sẽ không phải là nàng này cố ý cho mình quá chén, sau đó muốn đem mình làm cái kia đi?"
"Chỉ bằng ngươi?" Tống Nhiên trêu tức nhìn xem Diệp Khiêm, chẳng những không có chút nào sợ hãi, ngược lại đem thân thể của mình hướng trên người Diệp Khiêm dán chặt một tí.
Diệp Khiêm quơ quơ đầu, thấy ánh mắt mê đắm của nàng. Không phải là thật sự có ý nghĩ kia đi? Đáng thương cho mình cả đời anh hùng, chỉ sợ đêm nay sẽ bị mất sạch a. "Ngươi thật sự không sợ hãi ta say rượu sẽ mất lý trí, đem ngươi hành hạ vài tiếng đồng hồ?" Diệp Khiêm nhìn khuôn mặt yêu mị của Tống Nhiên, nói. Rượu giúp cho người ta thêm can đảm, huống chi Diệp Khiêm không phải là người biết sợ ai, trước kia có nhiều bận tâm, hiện tại mình căn bản là không thanh tỉnh, cũng không có nhiều lo lắng như vậy. Ánh mắt như lang như hổ nhìn Tống Nhiên, phảng phất nàng là một con cừu nhỏ đang chờ hắn vào.
"Ngươi có đảm lượng kia sao?" Mỗi lần cùng Diệp Khiêm giao phong, Diệp Khiêm lúc nào bị bại, nên nàng làm sao có thể sợ hắn. Trên mặt chẳng những không có chút nào sợ hãi, ngược lại tràn đầy đùa cợt cùng bộ dáng trêu tức."Phía trước giao lộ, đi bên phải là công viên không có người."
Ngụ ý rất rõ ràng, Diệp Khiêm ngươi không phải muốn thành cầm thú sao, đến a, cùng ta đánh dã chiến.
Nhìn thấy Tống Nhiên bộ dáng xem thường, Diệp Khiêm một tay giữ chặt nàng, nói, "Công viên không có ý nghĩa, cùng ta đi mướn phòng."
"Mướn phòng làm gì, ta không phải có biệt thự sao, trở về, tỷ tỷ ta tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ ngươi, ngươi cũng đừng đến lúc đó lại không dám ah." Tống Nhiên nói.
"Mụ nội nó chứ." Diệp Khiêm triệt để hỏng mất, nếu như không phát tiết ngọn lửa dục vọng trong lòng, xem chừng sẽ bị nội thương. Khóe miệng hiện lên nụ cuồi tà, Diệp Khiêm đem miệng hướng đến miệng của Tống Nhiên.
Tống Nhiên vui cười né tránh Diệp Khiêm "Công kích". Nàng rất thích bộ đáng của Diệp Khiêm hiện tại, có chút tà khí, kỳ thật nàng đêm nay rất vui vẻ khi nghe Diệp Khiêm nói những lời như vậy, nhưng mà nàng lại không hy vọng mình ở dưới tình huống như vậy giao thân xác cho Diệp Khiêm. Nữ nhân, đều mong muốn có lần thứ nhất hoàn hảo, Tống Nhiên tự nhiên cũng không ngoại lệ, đương nhiên không hy vọng mơ hồ mất đi lần đầu tiên của mình.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, ngươi sợ ah." Diệp Khiêm cảm thán một tiếng, một hồi gió mát đánh úp lại, Diệp Khiêm che miệng chạy đến bên lề đường nôn mửa. Mất mặt, thực con mẹ nó ném đến nhà bà ngoại đi a, Diệp Khiêm còn chưa từng có say như hôm nay. Kỳ thật tửu lượng của Diệp Khiêm cũng không kém, bình thường nếu như uống nhiêu đây rượu nhiều lắm là chỉ hơi có men say mà thôi, còn không đến mức giống như bây giờ. Rượu không say mà người tự say a, Diệp Khiêm không thể không thừa nhận đêm nay có chút khống chế không nổi tâm tình của mình ah.
"Ngươi không sao chớ?" Tống Nhiên cũng thu hồi biểu lộ trêu chọc, vẻ mặt quan tâm đi tới, không ngừng ở Diệp Khiêm trên lưng nhẹ nhàng vuốt."Khá hơn chút nào không?" Tống Nhiên vừa nói vừa từ trong túi đeo lấy ra một bịch khăn giấy, từ bên trong rút ra một miếng đưa tới.
Diệp Khiêm nhận khăn giấy lau miệng của mình, nói: "Tiểu nương bì, hiện tại còn dám cùng ca kiss sao?"
Tống Nhiên trợn tròn mắt, nói: "Kiss cái đầu của người chứ kiss, thối chết đi được."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, bước chân xiu vẹo đi về phía trước. Tống Nhiên cuống quít đi lên đở lấy hắn, giơ tay gọi một chiếc taxi, nói: "Đều say thành như vậy rồi, chúng ta về nhà thôi."