Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đợi nhân viên phục vụ để đồ ăn thức uống xuống, hỏi: "Bên cạnh là người nào? Như thế nào lại ồn ào như vậy, các ngươi mặc kệ không quản sao?"
Nhân viên phục vụ vội trả lời: "Thực xin lỗi, nếu không thì ta sẽ đổi một phòng khác cho các vị a, những người kia đều người của Yamaguchi Group, chúng ta không dám đụng vào. Đã mang đến phiền toái cho ngài, thực xin lỗi!"
Diệp Khiêm khoát tay áo, nói: "Không cần, ngươi đi ra ngoài đi!"
"Cảm ơn, chúc các vị ngon miệng." Nhân viên phục vụ cung kính nói một câu, sau đó lui ra ngoài.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đứng lên, nói: "Sư phụ, để ta đi qua giáo huấn đám ranh con kia."
"Mịa a,....., thức ăn còn chưa có ăn, lãng phí thì thật đáng tiếc." Diệp Khiêm nói, "Lo ăn đi, ăn xong rồi tính."
Xong khi ăn uống xong, Diệp Khiêm mới chậm rãi đứng lên. Bên cạnh vẫn ồn ào như cũ, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi đến tấm bình phong bên cạnh, còn chưa chờ Diệp Khiêm lên tiếng, một cước liền đạp tới. Loại tấm bình phong bằng gỗ này, làm sao có thể chống lại một cước của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, ầm ầm ngã xuống.
"Mịa a, đợi tí nữa tiểu tử ngươi tự bồi thường tiền cho người ta." Diệp Khiêm sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói, vốn nghĩ sẽ theo cửa chính đi vào, ai ngờ Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lại đột nhiên khí phách như vậy ah.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cười hắc hắc, nói: "Không có việc gì, đợi tí nữa ta sẽ bồi thường cho bọn hắn là được."
Phòng bên cạnh có mười mấy người đang mặc ki-mô-nô, mang guốc gỗ. Tấm bình phong bỗng nhiên bị người đá ngã xuống, không khỏi dọa bọn hắn nhảy dựng, xoay đầu lại, nghe được âm thanh đối thoại của Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức quát lớn. Một người trong đó trực tiếp vọt tới trước mặt Diệp Khiêm, quát: "Baka (ngu ngốc), bọn heo các ngươi muốn chết sao?"
"Sư phụ, hắn nói cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quay đầu hỏi.
"Ngươi quản hắn nói khỉ gió gì, trực tiếp đạp hắn là được rồi." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, một cước liền đạp tới, lập tức đem thằng lùn kia đạp bay ra ngoài. Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không chậm, hai kẻ này là người hận thiên hạ không đại loạn, há chịu yếu thế, nhao nhao hướng đám người kia nhào tới.
Đám kia tiểu tử bất quá chỉ là thành viên bình thường của Yamaguchi Group mà thôi, bình thường lúc đi ra ngoài thường khoe bản thân là người của Yamaguchi Group nên không có nhiều người dám động đến bọn hắn. Thân thủ của bọn hắn cùng những tên du côn thì không sai biệt lắm, làm sao có thể là đối thủ của Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt.
Chỉ sau một lát, hơn mười tiểu tử Yamaguchi Group toàn bộ đều nằm trên mặt đất. Lúc này chủ quán cũng chạy tới, thấy như vậy một màn không khỏi chấn động, cuống quít chạy đến trước mặt Diệp Khiêm, cung kính nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không biết là chuyện gì đã làm cho tiên sinh phải nổi giận như vậy?"
"Chuyện không liên quan đến ngươi, chuyện này ngươi không cần phải xen vào, cũng không cần lo chuyện này sẽ liên lụy ngươi, nếu như người Yamaguchi Group tới hỏi, ngươi cứ nói là người Phúc Thanh Bang làm là được." Diệp Khiêm nói. Răng Sói tên tuổi tuy vang dội, nhưng tại Nhật Bản hiển nhiên là không có nổi tiếng bằng Phúc Thanh Bang, hơn nữa hiện tại cũng không nên nói danh hào Nanh Sói ra, bởi vậy Diệp Khiêm mới nói mình là người Phúc Thanh Bang. Dù sao mâu thuẫn giữa Yamaguchi Group cùng Phúc Thanh Bang cũng không phải là chuyện một hay hai ngày, tiểu đệ phía dưới cũng thường xuyên phát sinh tranh đấu.
Lão chủ quán đâu còn dám nói gì, ngay cả gọi cảnh sát cũng không dám, Phúc Thanh Bang làm cái gì, hắn biết rành mạch rõ ràng, dám cầm aK47 trực tiếp tại trên đường cái cùng Yamaguchi Group bắn nhau, không thể trêu vào. Lão chủ quán khúm núm lui ra ngoài, hắn bây giờ cũng chỉ hi vọng bọn người Diệp Khiêm đừng làm quá đáng, đập phá quán rượu của lão là được.
Diệp Khiêm nhìn lướt qua đám người đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Nói, mới vừa rồi là ai nhục mạ người Hoa Hạ?"
Mọi người đều run rẩy, nhưng cũng không có ai trả lời. Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Đã như vậy, ta đây coi như là tất cả các ngươi đều nói. Thiếu Kiệt, đi qua đem miệng của bọn hắn đều đập bể cho ta, như vậy về sau bọn hắn sẽ không nói ra những lời xấu xa nữa."
Hơn mười người kia đều run rẩy, cuống quít chỉ vào một người trong đó. Diệp Khiêm khóe miệng hiên ra bộ dáng cười tà, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, làm cho hắn sợ tới mức toàn thân không ngừng run rẩy, trong nội tâm hận không thể đem tổ tông 18 đời của những người kia ân cần thăm hỏi một lần. Nơi đây dù sao vẫn là địa bàn của Yamaguchi Group, Diệp Khiêm cũng không muốn ở lại quá lâu, nếu không vạn nhất người Yamaguchi Group chạy đến, mọi chuyện có thể sẽ náo lớn hơn. Xã hội đen ở Nhật Bản điên cuồng hơn so với xã hội đen Hoa Hạ, bọn họ là tổ chức được chính phủ công khai thừa nhận, tại trên đường cái hành hung cơ hồ là chuyện nhìn quen lắm rồi. Bất quá cũng may, gần đây chính phủ Nhật Bản có vẻ giống như đang chèn ép Yamaguchi Group, cho nên bọn hắn hiện tại cũng thu liễm lại rất nhiều.
"Nhổ toàn bộ răng hắn cho ta, để cho hắn về sau khi nói chuyện phải nhớ suy nghĩ kỹ càng." Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cười hắc hắc, đi tới, tát liên tiếp vào mặt của hắn, ra tay không chút lưu tình. Thanh Phong lạnh nhạt nhìn những người khác, phòng ngừa bọn hắn làm đánh lén. Dưới ánh mắt soi mói của Thanh Phong, những người kia nào dám có động tác gì. Nam tử bị Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tát, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, miệng đầy máu tươi, hàm răng cũng từng cái rơi xuống, chỉ một lát, mặt của hắn đã xưng phù giống như đầu heo.
Diệp Khiêm nhìn xem cũng không xê xích gì nhiều, liền quay người rời đi. Bất quá lúc rời đi nhưng lại đem theo toàn bộ y phục của những người kia, tiền trên người tự nhiên cũng toàn bộ thu vào. Sau khi đi ra ngoài, trực tiếp đem tiền ném cho lão chủ quán, nói: "Đây là tiền bồi thường cho những tổn thất của quán ngươi." Nói xong, dẫn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cùng Thanh Phong đi ra ngoài, ngăn cản một chiếc taxi, chạy thẳng đến khách sạn.
Đi đến nửa đường, lúc này mới đem những y phục kia ném ra ngoài, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hưng phấn muốn nói lại chuyện vừa rồi, Diệp Khiêm cuống quít ngăn lại hắn. Nơi đây là Nhật Bản, ai biết tài xế xe taxi này có phải là người Yamaguchi Group hay không.
Trở lại khách sạn, Mặc Long đã trở về. Thanh Phong cuống quít đi qua trêu chọc hắn, Mặc Long cũng không nói cái gì, chỉ có chút xấu hổ. Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho Tạ Đông Bách, đem chuyện vừa rồi nói qua một lần, đem chuyện bản thân tự nhận là người Phúc Thanh Bang hướng Tạ Đông Bách xin lỗi. Tạ Đông Bách cười ha ha, nói thẳng Diệp Khiêm vừa rồi đánh quá nhẹ, đáng lẽ nên trực tiếp giết chết bọn hắn. Diệp Khiêm một hồi run rẩy, lão này so với hắn càng hung ác hơn ah. Hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại.
...
Hai ngày sau, đã đến thời gian Ám Dạ Hoa Bách Hợp tổ chức hội nghị, Jack tỉ mỉ chọn lựa 20 tên chiến sĩ tinh nhuệ nhất của công ty bảo an Thiết Huyết thông qua công ty du lịch thuận lợi đến Tokyo. Do thân phận của bọn họ đều rất bình thường, nên cũng không có khiến cho cục Quốc An Nhật Bản chú ý.
Lúc chạng vạng tối, Diệp Khiêm mang theo Mặc Long cùng Thanh Phong đi tới đền thờ Meiji, 20 tên bảo an công ty Thiết Huyết đều đang phía quan sát bốn phía đền thờ Meiji, cười cười nói nói, giống bộ dáng du khách đến đây du lịch ngắm cảnh. Trông thấy Diệp Khiêm, những người kia chậm rãi hướng Diệp Khiêm đi đến.
Đợi cho mọi người đi tới gần, Diệp Khiêm nhẹ giọng nói: "Vũ khí ở trong xe, sau khi xử lý xong lập tức ly khai từ cửa sau, sẽ có người tiếp ứng các ngươi. Nhớ kỹ, ta hi vọng các ngươi tới 20 người, lúc về cũng 20 người. Bất quá ta phải nói trước, bên trong đều sát thủ nhất lưu trên thế giới, các ngươi tùy thời đều có nguy hiểm tới tính mạng, cũng có khả năng vĩnh viễn sẽ phải nằm tại đây. Nếu như trong các ngươi có người nào muốn rời khỏi, thì hãy rời khỏi ngay bây giờ, ta cam đoan, đãi ngộ của các ngươi tại công ty bảo an Thiết Huyết tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Nếu như các ngươi chiến tử, cha mẹ anh em của các ngươi, công ty bảo an Thiết Huyết sẽ thay các ngươi phụng dưỡng."
Những người này đa số là quân nhân xuất ngũ, lại có thêm nhiệt huyết đàn ông, lập tức cùng kêu lên nói: "Thành viện công ty bảo an Thiết Huyết Hoa Hạ, không có người hèn nhát."
Diệp Khiêm thoả mãn gật đầu, nói: "Tốt rồi, tất cả giải tán đi, đúng sáu giờ tấn công. Nhớ kỹ, trong này đều là sát thủ giết người không chớp mắt, ra tay tuyệt đối không thể lưu tình, bên trong có một người của chúng ta, ảnh chụp các ngươi cũng đều xem qua, đừng có ngộ thương người một nhà."
Mọi người lên tiếng, sau dp91 nhao nhao tán đi.
"Mặc Long, ngươi tại đối diện tìm một chỗ, phụ trách bắn tỉa yểm hộ. Thanh Phong, ngươi phụ trách tiếp ứng Trung Đảo Tín Nại, nếu như nàng có bị gì, thì ta sẽ hỏi tội ngươi." Diệp Khiêm thu liễm thần sắc hòa ái, nghiêm túc nói.
"Lão đại, yên tâm đi, cho dù ta chết, ta cũng sẽ mang Trung Đảo Tín Nại của ta an toàn ly khai." Thanh Phong kiên định nói. Có đôi khi, nữ nhân chính là lực lượng để cải biến một người nam nhân trở nên thành thục.
Công tác đã an bài xong, ba người cũng cũng bắt đầu chia nhau hành động. Nhiệm vụ Mặc Long nhìn thì thấy đơn giản, kì thực cũng không đơn giản, hắn phải yểm hộ mọi người rời khỏi, còn phải dùng ống phóng rốc-két trực tiếp bắn hạ nơi diễn ra hội nghị. Mà khi tiếng súng vang lên, cảnh xem thành phố Tokyo sẽ rất nhanh đến dây, lúc đó Mặc Long sẽ là người bị nguy hiểm nhất.
Sáu giờ đúng, tất cả mọi người chính thức triển khai tấn công. Tất cả động tác nhất định phải mau chóng chấm dứt, thời gian kéo càng lâu, đối với bọn họ càng bất lợi. Diệp Khiêm đi đến bên cạnh tòa lầu các, nhìn bốn phía một chút, nhanh chóng leo lên.
Tiếng súng lập tức ở trong lầu các vang lên, những sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp hiển nhiên là lắp bắp kinh hãi, không ngờ sẽ có người công kích tới nơi này, rất rõ ràng, là có người bán rẻ các nàng. Bất quá, các thành viên tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp không có một tia do dự, lập tức triển khai phản kích.
Diệp Khiêm ở trên đỉnh lầu các, xốc lên ngói đỏ, nhìn thấy rõ ràng tình cảnh ở bên trong. Ánh mắt đã rơi vào trên người một nữ nhân mang mặt nạ tử thần, nàng có lẽ thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp.