Từ khi Âu Dương Thiên Minh chết, hắn đã rất ít khi xuất hiện ở trước mặt công chúng rồi, Diệp Khiêm cũng không có đối phó hắn, không có khả năng bỗng nhiên lại muốn đối phó hắn, bằng không mà nói, ngày hôm qua Diệp Khiêm đã trực tiếp ra tay với Âu Dương Thiên Tinh rồi. Hơn nữa, lần này từ chỗ Đằng Tỉnh Thiên Hương điều động nhiều người đi đánh lén Diệp Khiêm như vậy, Âu Dương Thành không tin Diệp Khiêm có thể còn sống đi ra ngoài.
Hắn dù sao cũng không phải là Đằng Tỉnh Thiên Hương, nên đối với thân phận của Diệp Khiêm hiểu biết quá ít.
Sau khi tức giận hừ một tiếng, Âu Dương Thành bất đắc dĩ quay đầu đi vào trong biệt thự.
Hết thảy chuyện này, đương nhiên cũng là Jack đã sớm an bài tốt, phái ra nhiều người vây quanh biệt thự của Âu Dương Thành như vậy, Jack rất rõ ràng, nhất định sẽ kinh động đến cảnh sát thành phố Thượng Hải, cho nên đã sớm đánh tiếng với Vương Bình cùng Lí Hạo. Cho nên, lúc Âu Dương Thành liên hệ Lí Hạo, kêu hắn phái người tới, Lí Hạo mới trả lời như vậy. Đương nhiên, ở trong đó cũng có sự giúp sức của Vương Bình, dù sao Lí Hạo vẫn là thủ hạ của Vương Bình.
Mặc dù nói Vương Bình đã là bí thư thành phố Thượng Hải, nhưng chuyện này cũng không tỏ vẻ là mọi chuyện ở thành phố Thượng Hải đều do hắn định đoạt. Âu Dương Thành vẫn là cái gai trong lòng hắn, hận không thể nhổ ra cho thống khoái. Đáng tiếc chính là, người ủng hộ sau lưng Âu Dương Thành vẫn còn có chút thế lực, Vương Bình cho dù muốn hạ bệ Âu Dương Thành cũng là hữu tâm vô lực. Hôm nay lại có một cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên là mừng rỡ không thôi.
Cùng Diệp Khiêm tiếp xúc vài lần, Vương Bình vẫn có chút hiểu rõ cách làm người của Diệp Khiêm, đã làm ra trận chiến lớn như vậy, chuyện này đã nói lên, lần này hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Âu Dương Thành. Dựa theo lý giải của Vương Bình đối với Diệp Khiêm, Vương Bình tuyệt không hoài nghi Diệp Khiêm sẽ làm ra chuyện "Giết kẻ phạm tội và tịch thu tài sản".
Âu Dương Thành vừa chết, thành phố Thượng Hải sẽ không còn có ai dám làm trái ý hắn nữa, từ đó hắn có thể củng cố địa vị của hắn ở thành phố Thượng Hải. Chỉ cần hắn làm ra một chút chiến tích, lại dựa vào quan hệ phía trên, tin tưởng nhiệm kỳ tới, hắn không chừng sẽ được điều về trung ương.
Cái gọi là thanh quan, chẳng qua là tại lúc hắn có thể thăng quan, lại có thể là làm ra một chút cống hiến cho dân chúng. Làm quan cũng giống như làm người, phải biết khéo léo, nếu như là một kẻ đần, chỉ dựa vào lực lượng bản thân, thì tuyệt đối sẽ không trở nên nổi bật.
Diệp Khiêm động tác lớn như vậy, tự nhiên cũng không thể gạt được Hoàng Phủ Kình Thiên. Bất quá, lão hồ ly này cũng không có ý định quản, cái hắn muốn là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đợi đến lúc Diệp Khiêm giải quyết đám thành viên Bát Kỳ xong, hắn chỉ việc đến xử lý tàn cuộc là OK rồi. Dù sao, hiện tại thành viên của cục Quốc An đều bị phái đi ra ngoài làm chuyện khác rồi, tại thành phố Thượng Hải cũng chỉ còn có hai người Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển mà thôi, nếu như thành viên Bát Kỳ quá nhiều thì cũng không có biện pháp đối phó.
Bản thân là cục trưởng cục Quốc An, Hoàng Phủ Kình Thiên đối với những mối quan hệ giữa những quan viên này đều biết rõ ràng, người sau lưng Âu Dương Thành hắn cũng biết rõ. Nếu như muốn nói tới thanh quan, thì Hoàng Phủ Kình Thiên có thể xem là một thanh quan rồi, hắn làm tất cả mọi chuyện đều đứng ở gốc độ quốc gia, không có pha trộn bất luận tình cảm riêng tư nào. Ví dụ như đối với chuyện của Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Kình Thiên đối xử tốt với Diệp Khiêm như vậy, cũng không phải chỉ vì hắn thưởng thức Diệp Khiêm mà thôi, mà là vì Diệp Khiêm có thể mang đến lợi ích cho quốc gia.
Nếu như mọi chuyện thật sự giống như Diệp khiêm đã nói, Âu Dương Thành cấu kết với Bát Kỳ, thì chuyện này có khả năng liên lụy đến rất nhiều người. Nếu như người phía sau lưng Âu Dương Thành cũng có liên quan đến chuyện này, thì mọi chuyện có thể càng thêm phiền toái. Cho nên, Hoàng Phủ Kình Thiên nhất định phải từ trong miệng của Âu Dương Thành biết rõ ngọn nguồn, nếu như hết thảy đều là sự thật, như vậy hắn nhất định phải mau chóng báo cáo, lập tức giải quyết, nếu không sẽ có rất nhiều cơ mật của quốc gia bị bán ra ngoài.
Thời nay phúc lợi làm giang hồ so với làm công nhân cũng không khác biệt lắm. Lúc đến ăn cơm chiều, Vương Hổ kêu mấy tên tiểu đệ lái xe hơi đi mua thức ăn nhanh về ăn, chỉ với hành động đơn giản như vậy của hắn, cũng làm cho những tiểu tử kia cảm giác đã chọn đúng người để theo ah.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Tống Nhiên, Diệp Khiêm lái xe hơi đi tới biệt thự của Âu Dương Thành. Sau khi xe dừng lại, Jack cùng Vương Hổ cuống quít đi lên nghênh đón. "Có người nào đi ra không?" Sau khi xuống xe, Diệp Khiêm hỏi.
"Yên tâm đi, nhị ca, một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài được." Vương Hổ tự tin nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm cất bước đi tới trước cổng biệt thự của Âu Dương Thành. "Gọi Nhị thiếu gia!" Vương Hổ nhìn đám kia tiểu tử kêu lên.
"Nhị thiếu gia!" Mọi người cùng kêu lên. Thanh âm rung trời a, có vài phần giống Đại tướng quân ra lệnh một tiếng, chúng tướng sĩ cùng trả lời. Rất giống thời điểm công thành khí thế bàng bạc.
"Các huynh đệ khổ cực." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói, "Mọi người chịu khó thêm một chút, đợi chuyện đêm nay xong, ta sẽ để cho Hổ Tử mang bọn ngươi đi hảo hảo tiêu sái một phen."
"Cảm ơn Nhị thiếu gia!" Một đám tên côn đồ hưng phấn không thôi, xong chuyện này, đêm nay lại có thể hảo hảo tiêu sái một hồi rồi.
Một màn này, Âu Dương Thành cùng Đằng Tỉnh Thiên Hương đứng ở trên lầu tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng. Đằng Tỉnh thiên Hương rõ ràng có chút luống cuống rồi, bên ngoài nhiều người như vậy, nàng làm sao có khả năng trốn thoát, Diệp Khiêm hiện tại đã đến, chuyện này đã nói lên đại chiến sắp bắt đầu rồi. Nói là đại chiến, kỳ thật bất quá chỉ là áp đảo chiến mà thôi. Bên phía Diệp Khiêm có vài trăm người, còn bên cạnh nàng, tính luôn cả nàng chỉ có ba người mà thôi.
Tuy là cuộc chiến giữa hai thế lực giang hồ, nhưng Diệp Khiêm vẫn rất chú ý hiện đại hoá, tin tức chiến nha. Lúc tới nơi này, Jack đã sớm chặt đứt tất cả tín hiệu liên lạc trong biệt thự, nói cách khác người ở bên trong cùng bên ngoại đã không có bất luận liên hệ gì, muốn gọi cứu binh cũng không thể gọi, chỉ có thể chờ đợi tử thần hàng lâm.
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, lớn tiếng nói: "Đằng Tỉnh tiểu thư, nghe nói ngươi đã đến Hoa Hạ rồi, như thế nào cũng không cùng ta nói một tiếng a, để ta có thể tận tình địa chủ nha."
Đằng Tỉnh Hương biết rõ không thể trốn tránh được rồi, nên làm ra vẻ can đảm, nói. "Diệp tiên sinh, ta nghĩ ngươi nói sai rồi? Nanh Sói không phải ở vùng Trung Đông sao? Lúc nào nơi này đã trở thành lãnh địa của ngươi a?."
"Ta là người Hoa Hạ, nơi này là tổ quốc của ta, tự nhiên, ta là chủ ngươi là khách." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Đằng Tỉnh tiểu thư hãy xuống dưới đây cùng ta trò chuyện a."
"Diệp Khiêm, ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi mang theo nhiều người vây quanh nhà của ta đến cùng là có ý gì? Nhanh đưa người của ngươi rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí, " sắp chết đến nơi, Âu Dương Thành còn cuồng vọng nói.
"Âu Dương Thành, ngươi chớ cùng ta đùa nghịch hung ác. Đừng nói ngươi bây giờ ngay cả điện thoại đều không thể gọi ra ngoài được, mà ngay cả khi ngươi có thể gọi điện thoại ra ngoài, thì tại thành phố Thượng Hải này, ai dám động đến Diệp Khiêm ta? Ta cho ngươi biết, chuyện ngươi làm ngày hôm nay làm ta rất tức giận, nên hậu quả rất nghiêm trọng." Diệp Khiêm lạnh lùng nói, cho dù cách xa, nhưng Âu Dương Thành vẫn có thể cảm giác được sát khí trên người Diệp Khiêm, bị hù làm cho toàn thân run rẩy, cuống quít lui vào trong phòng.
Âu Dương Thành tin tưởng, Diệp Khiêm làm như vậy, cũng chỉ muốn bày ra một thái độ cường thế mà thôi, Diệp Khiêm cũng không dám đụng đến hắn. Dù sao, bất kể nói thế nào, hắn vẫn là phó bí thư thành phố Thượng Hải, cho dù lá gan của Diệp Khiêm có lớn bằng trời cũng không dám giết hắn. Đáng tiếc chính là, ý nghĩ của hắn quá mức ngu xuẩn rồi, trên thế giới này còn không có chuyện gì mà Diệp Khiêm không dám làm. Diệp Khiêm chính là loại người, ngươi tát hắn một bạt tai, hắn liền giết hết cả nhà ngươi. Âu Dương Thành dám lợi dụng thành viên Bát Kỳ đi ám sát hắn, hắn làm sao có thể đơn giản bỏ qua chuyện này như vậy.
Đằng Tỉnh Thiên Hương rất rõ ràng, nàng nếu như đi ra ngoài chính là tự tìm đường chết. Thế nhưng mà cho dù không đi ra, ba người bọn họ dưới thế công cường đại của bọn người Diệp Khiêm chỉ sợ cũng thủ không được, trong khoảng thời gian ngắn, Đằng Tỉnh Thiên Hương không biết nên làm thế nào mới tốt. Nàng thật sự hối hận, hối hận vì đã tới Hoa Hạ, đã đi đến địa bàn của Nanh Sói, nếu không nơi nào sẽ xảy ra chuyện như vậy a. Nàng hối hận vì đã cho người ám sát Diệp Khiêm, nếu không Diệp Khiêm như thế nào lại vô duyên vô cớ trả thù nàng. Thế nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, hối hận cũng đã muộn rồi.
Nơi xa, có một chiếc xe đang đậu, bên trong xe là Hoàng Phủ Kình Thiên, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển, cả ba đang lẳng lặng nhìn một màn này. "Cục trưởng, chúng ta thật sự không cần ra tay sao?" Tây Môn Tiểu Uyển có chút kinh ngạc nói, "Đối phương nói như thế nào cũng là phó bí thư thành phố Thượng Hải a, tên khốn kia vây quanh nhà người ta, vạn nhất cảnh sát tới đây, mọi chuyện chẳng phải là muốn ngâm nước nóng sao."
Hoàng Phủ Kình Thiên có chút cười cười, nói: "Ngươi không nhìn thấy sao? Bọn họ vây quanh nơi đây lâu như vậy, ngươi có nhìn thấy bất kỳ cảnh sát nào tới đây sao? Ngay cả cảnh sát tuần tra cũng đều tận lực tránh đi, ngươi đây còn không hiểu sao? Tiểu tử này tại thành phố Thượng Hải vẫn có chút lực ảnh hưởng, đoán chừng đã sớm đánh tiếng rồi. Chúng ta chỉ cần ngồi ở chỗ nầy đợi thôi, đợi đến lúc bọn họ đem những người kia toàn bộ bắt lấy, sau đó lại đi tìm hắn bắt trở về."
"Thế nhưng mà cục trưởng, nếu như hắn nảy sinh ác độc, giết toàn bộ bọn họ thì sao? Chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra a." Nam Cung Tử Tuấn nói.
"Đó là bởi vì ngươi còn không biết rõ hắn." Hoàng Phủ Kình Thiên tự tin nói, "Bằng sự lý giải của ta đối với tiểu tử này, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hắn đã biết rõ ta đến thành phố Thượng Hải, khẳng định, tiểu tử này sẽ rất tự giác đem người giao cho ta."