Mục lục
Siêu cấp binh vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không phải Tống Nhiên nhìn thấy chết mà không cứu, mà bởi vì trong lòng của cô, Diệp Khiêm mới là người quan trọng nhất, người khác có sống hay chết cùng cô hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ. Về phần quý tộc Nhật Bản đang theo đuổi cô, Tống Nhiên đối với hắn không có nửa điểm hảo cảm, chỉ là đêm hôm đó Diệp Khiêm nói lời có chút kích thích, trong lúc nhất thời cô có chút khó chịu cho nên mới nói bậy như vậy. Cho nên, khi bọn họ gặp mặt, Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên đều tận lực tránh nhắc đến chuyện đêm hôm đó. Kỳ thật song phương đều rất rõ ràng tâm tư của đối phương, đặc biệt là Tống Nhiên, từ sau đêm đó chẳng những không có tức giận, ngược lại càng thêm vui vẻ, bởi vì biểu hiện của Diệp Khiêm rõ ràng là đang quan tâm cô a.



Tống Nhiên biết rõ bởi vì chuyện của lão tía, trong nội tâm Diệp Khiêm nhất định có áp lực rất lớn, cho nên Tống Nhiên để cho Diệp Khiêm thừa cơ hội này phát tiết một chút. Cô biết rõ thần kinh của Diệp Khiêm một mực kéo căng, hơn nữa bởi vì chuyện của lão tía khiến cho tinh thần của Diệp Khiêm càng thêm khẩn trương, nếu như không thể phát tiết hợp lý, sớm muộn cũng có một ngày Diệp Khiêm sẽ sụp đổ.



Lí Hạo cũng chạy đến, lúc tới cửa ra vào nhìn thấy đầy ấp người, gạt mở đám người đi vào, nhìn thấy Diệp Khiêm đang điên cuồng đánh bác sĩ Chu, chấn động, cuống quít xông lên phía trước ôm cổ Diệp Khiêm, đem hắn kéo ra, nói: "Nhị ca, nhị ca, mau dừng tay, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"



"Đừng có kéo anh, mịa, hôm nay anh không đánh chết ông ấy là không bỏ qua." Diệp Khiêm phẫn nộ quát.



"Đến cùng là làm sao vậy? Có chuyện gì thì hảo hảo nói chuyện, cho dù anh có đánh chết ông ấy cũng vô dụng ah." Lí Hạo ở bên cạnh vừa khuyên bảo vùa kéo Diệp Khiêm sang một bên.



Diệp Khiêm hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ Chu đang dùng hai tay ôm đầu dưới sàn nhà, nói: "Đcm mày, lão tử chỉ hỏi mày một chút bệnh tình của người bệnh, mà mày lại cùng lão tử lải nhải nói nhiều như vậy, thảo. Nếu không có người lôi kéo, thì lão tử hiện tại sẽ giết mày."



Mặc dù nói như thế, nhưng nếu như Diệp Khiêm muốn giết hắn, thì bác sĩ Chu đâu còn sống cho đến bây giờ. Bất quá sau một hồi quyền đấm cước đá, Diệp Khiêm cảm giác lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Diệp Khiêm đối với bác sĩ vốn không có bao nhiêu hảo cảm, bọn họ luôn làm bộ giống như thiên sứ nhưng lại làm những chuyện giống như ma quỷ, bây giờ lại dám cầm mạng sống của lão tía ra nói giỡn, Diệp Khiêm sao có thể không nổi giận.



Tuy bác sĩ Chu bị đấm đá rất nhiều, nhưng cũng không có bị nguy hiểm tới tính mạng, chỉ bị một ít tổn thương nhỏ mà thôi, chỉ có điều bởi vì Diệp Khiêm chuyên môn chọn những địa phương mẫn cảm và yếu ớt để công kích, cho nên bác sĩ Chu mới có vẻ ngoài thê thảm như vây. Lí Hạo sau khi buông Diệp Khiêm ra, đi qua đem bác sĩ Chu đỡ dậy, hỏi: "Như thế nào rồi? Ông không sao chớ?"



"Dã man, tôi nhất định sẽ tố cáo anh, tôi muốn cho anh ngồi tù." Bác sĩ Chu tức giận nói.



"Con mịa mày lập lại lần nữa thử xem?" Bị ánh mắt của Diệp Khiêm trừng, khiến cho bác sĩ Chu sợ tới mức cuống quít trốn đến sau lưng Lí Hạo.



Lúc này có một lão giả từ cửa ra vào đi đến, nhìn thấy mặt mũi của bác sĩ Chu toàn là vết thương, lại nhìn Diệp Khiêm cùng Lí Hạo một chút, trong nội tâm âm thầm thở dài. Nhưng hắn nhận thức hai vị đại gia này, một vị là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, một vị là cục trưởng cục công an thành phố Thượng Hải, bất cứ người nào hắn cũng không thể đắc tội nổi. Quay đầu nhìn những người đang vây quanh cửa ra vào, nói: "Có cái gì đẹp mắt mà nhìn, tất cả đều tản đi thôi."



Mọi người thấy không có gì trò hay để nhìn, cũng đều nhao nhao tán đi. Lão giả đi đến trước mặt Diệp Khiêm, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: "Tôi là viện trưởng của bệnh viện này, thật xin lỗi, Diệp tiên sinh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"



"Phát sinh chuyện gì? Ông đi mà hỏi ông ấy ah." Diệp Khiêm nhìn lão giả, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng bác sĩ Chu.



"Bác sĩ Chu, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì lại vô duyên vô cớ đánh nhau." Viện trưởng hỏi.



Bác sĩ Chu, nói: "Viện trưởng, nơi này làm gì có đánh nhau a, có rất nhiều người nhìn thấy anh ấy đánh tôi a. Tôi đang ở trong phòng làm việc, anh ấy bỗng nhiên xông tới hỏi tôi bệnh tình của Dương Kiến Quốc, tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật để cho bọn họ chuẩn bị hậu sự, kết quả là bị đánh một trận."



"Đjxmm~, mày còn dám nói bậy, lão tử hiện tại liền đánh chết mày." Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm thật sự tức giận rồi, hô một chút lại vọt tới. Lí Hạo cuống quít ôm lấy Diệp Khiêm, khuyên nhủ: "Nhị ca, đừng có làm rộn, có chuyện gì hảo hảo nói nha."



Viện trưởng cười cười xấu hổ, nói: "Đúng vậy a, Diệp tiên sinh, có chuyện gì hảo hảo nói, không cần phải động thủ ah."



"Ông hỏi một chút xem ông ấy đến cùng đã làm gì. Lão tử chạy tới hỏi ông ấy bệnh tình của cha tôi, tiểu tử này ngược lại tốt, trốn ở văn phòng cùng y tá lêu lổng. Tôi ôn tồn hỏi ông ấy bệnh tình, kết quả tiểu tử này một bô dạng không kiên nhẫn, mở miệng liền giống như "Lão tử Đệ Nhất Thiên Hạ". Thảo, mày rốt cuộc là bác sĩ hay là đồ tể a, còn lải nhải hả." Diệp Khiêm nói ra.



Bác sĩ Chu cuống quít cúi đầu, viện trưởng vừa thấy tình hình này, biết rõ Diệp Khiêm nói hơn phân nửa là sự thật. Hung hăng trợn mắt nhìn bác sĩ Chu, viện trưởng nói: "Hồ đồ, quả thực là hồ đồ, vậy mà lại ở trong bệnh viện lêu lổng. Nhiệm vụ của bác sĩ chúng ta là chăm sóc người bị bệnh, người nhà người bệnh tới hỏi bệnh tình là chuyện thường tình. Hừ, vấn đề của ông tôi sẽ chậm rãi tính toán với ông." Sau đó lại nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, chuyện này là do bác sĩ của bệnh viện chúng ta sai. Chỉ là..." Lời nói đến bên miệng, viện trưởng vẫn phải nuốt xuống.



"Chỉ là cái gì? Chỉ là của tôi đả thương ông ấy, nên muốn nhận lỗi bồi thường cho ông ấy có phải hay không?" Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói, "Tôi nói cho ông biết, các ông tốt nhất cầu thần bái Phật lão tía không có việc gì, nếu không tôi không ngại phóng hỏa thiêu rụi bệnh viện của ông."



"Khẩu khí thật lớn ah." Nương theo tiếng nói ấy, bốn năm gã cảnh sát đi tới. Đi đầu là một vị ước chừng 30 tuổi, xem bộ dáng hẳn là đội trưởng của bọn họ. Lúc đến trong văn phòng, nhìn thấy Lí Hạo, hơi sững sờ, ngạc nhiên nói: "Lý... Lý cục, anh như thế nào lại ở nơi đây?"



"Như thế nào? Tôi không có ở đây có phải các anh muốn đùa nghịch uy phong gì không hả? Người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước, rất lợi hại a." Lí Hạo trừng mắt liếc hắn một cái, nói.



"Không... Không phải!" Gã cảnh sát kia xấu hổ nở nụ cười một chút, không biết phải nói cái gì cho phải.



Người hơi có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra hào khí nơi đây a, thế nhưng mà bác sĩ Chu lại không có chút nào nhãn lực, nhìn thấy cảnh sát tiến đến, cuống quít vọt tới, chỉ vào Diệp Khiêm nói: "Chính là anh ấy, chính là anh ấy đã đánh tôi, các anh mau đem anh ấy bắt lại a, tôi muốn tố cáo anh ấy."



Gã cảnh sát kia cho dù có ngốc, cũng nhìn ra quan hệ giữa Lí Hạo cùng Diệp Khiêm cũng không tệ ah. Huống chi, có Lí Hạo ở chỗ này, đâu tới phiên bọn họ nói chuyện a, bị bác sĩ Chu bức như vậy, gã cảnh sát có chút mộng, không biết phải xử lý như thế nào mới tốt. "Tố cáo tôi? Ông có năng lực kia sao?" Diệp Khiêm hung hăng trợn mắt nhìn bác sĩ Chu, nói. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía những cảnh sát kia, quát: "Các anh đứng ở chỗ này làm gì? Chuyện này không phải là chuyện mà các anh có thể quản, đều cút ngay cho tôi."



Những cảnh sát ngạc nhiên, giật mình tại chỗ, không biết làm sao bây giờ. Diệp Khiêm từ trong lòng ngực trực tiếp lấy ra một quyển vở nhỏ ném cho gã cảnh sát kia, nói: "Nhìn cho rõ ràng, đây là chuyện của quân bộ, cảnh sát các anh quản không được. Cút nhanh lên!"



Gã cảnh sát kia nhìn thấy giấy chứng nhận Thiếu Soái của Diệp Khiêm, toàn thân run lên, mồ hôi lạnh từ đáy lòng dâng lên, trong nội tâm âm thầm may mắn không thôi. May mắn là có Lí Hạo ở đây, nếu không hắn chỉ sợ đã đắc tội vị đại nhân này rồi, Thiếu Soái a, chuyện này tại sau khi Hoa Hạ Kiến Quốc cũng là chuyện rất hiếm thấy. "Đúng, đúng." Gã cảnh sát kia lên tiếng, sau đó cuống quít đến bên cạnh Diệp Khiêm, cung kính đem giấy chứng trả lại cho Diệp Khiêm. Bộ dáng này ngược lại khiến cho Lí Hạo sửng sốt một chút, rất ngạc nhiên không biết Diệp Khiêm đã cho hắn xem vật gì. Hắn cũng không biết Diệp Khiêm có một chứng nhận Thiếu Soái, chỉ nhìn thấy con dấu ở trên mặt quyển vở rất quen thuộc.



"Lý cục, chúng tôi đi trước." Cùng Lí Hạo đánh tiếng một cái, liền đi ra ngoài. Bác sĩ Chu nhìn thấy tình cảnh này, có chút mộng, tranh thủ thời gian tiến lên giữ chặt cánh tay gã cảnh sát kia, nói: "Các anh như thế nào lại đi như vậy, anh ấy đã đánh tôi thành như vậy, tại sao các anh không bắt anh ấy? Có còn vương pháp hay không. Có tin tôi đi gặp lãnh đạo các anh tố cáo các anh hay không, tôi nói cho các anh biết, cha vợ của tôi chính là trưởng ban tổ chức thành phố Thượng Hải."



Gã cảnh sát kia hận không thể tát chết gã bác sĩ này, thiếu chút nữa là hắn đã tự rước họa vào thân rồi, vậy mà gã bác sĩ này còn không nhìn rõ tình thế. "Tôi chính là lãnh đạo của bọn họ, tôi là cục trưởng cục công an thành phố Thượng Hải, ông cũng có thể đi tố cáo tôi." Lí Hạo nói.



Bác sĩ Chu sững sờ, rõ ràng có chút kinh ngạc, lập tức, cả người héo xuống dưới. Mịa, rõ ràng Lí Hạo cùng Diệp Khiêm là người cùng một bọn, người ta là cục trưởng cục công an thành phố, hằn còn làm cái rắm ah.



Nhìn thấy tình hình như vậy, viện trưởng cuống quít đi tới hoà giải. Vừa rồi Diệp Khiêm hoàn toàn không có mượn nhờ thân phận của Lí Hạo, chỉ ném ra một quyển vở nhỏ cho cảnh sát xem, lại có thể khiến cho những cảnh sát kia sợ hãi, trong suy nghĩ của viện trưởng, chỉ sợ Diệp Khiêm không đơn thuần chỉ là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, còn có thể là đại biểu hội đồng nhân dân toàn quốc các loại a. Chỉ cần một mình Lí Hạo đã đủ để cho hắn không dám dụng vào rồi, hơn nữa còn có một nhân vật giống như Diệp Khiêm nữa, hắn lại càng không dám đắc tội. "Diệp tiên sinh, chuyện này là do bác sĩ Chu làm sai, tôi thay ông ấy hướng anh xin lỗi. Về phần bệnh tình của Dương Kiến Quốc, tôi cũng hiểu rõ một ít, nếu không, Diệp tiên sinh, đi đến phòng làm việc của tôi tâm sự, anh thấy có được không?" Viện trưởng cẩn thận từng li từng tí nói.



Bác sĩ Chu đâu còn dám nói chuyện, hắn cho dù có đần, cũng có thể nhìn ra một chút a. Cúi đầu co lại ở một bên, giống như rất sợ hãi Diệp Khiêm nhìn thấy hắn vậy. Diệp Khiêm cũng lười cùng hắn so đo, viện trưởng đã đi ra hoà giải, khách khách khí khí nói chuyện với hắn, hắn cũng không cần phải dây dưa làm gì nữa. Hắn quan tâm nhất vẫn là bệnh tình của lão tía, cho nên cũng không muốn trì hoãn nữa. Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Vậy làm phiền viện trưởng."



Khuôn mặt của Diệp Khiêm biến đổi nhanh chóng, mới vừa rồi còn có bộ dạng rất phẫn nộ phảng phất giống như muốn giết người, hiện tại lại khách khí như vậy, ngược lại khiến cho viện trưởng không tiếp thụ được

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK