Quan hệ giữa ba người rất huyền diệu, không thể phải là bạn bè, cũng không phải là địch nhân. Tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, nhưng Diệp Khiêm vẫn xem hắn là người bạn tri kỷ. Tuy nói là bằng hữu, nhưng không biết lúc nào bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau; tuy là địch nhân, nhưng bọn họ vẫn có thể vui vẻ trò chuyện với nhau giống như những người bạn thân.
Ngày đó, sau khi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rời khỏi. Lâm Phong cùng Diệp Khiêm lại tìm một nhà quán ăn ngồi một chút, lúc ấy Lâm Phong cũng không nói gì nhiều, chỉ đưa cho Diệp Khiêm một tấm danh thiếp. Trên tấm danh thiếp chỉ có tên và số điện thoại của hắn. Lâm Phong nói với Diệp Khiêm: "Về sau nếu có chuyện gì cần giúp thì nhớ tìm hắn, hắn sẽ giảm giá cho Diệp Khiêm 20%!"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, đem danh thiếp bỏ vào trong túi quần. Diệp Khiêm biết rõ ý nghĩ của Lâm Phong, hắn đây là đang cố ý trợ giúp Diệp Khiêm, hoặc có thể nói là hắn hi vọng Diệp Khiêm càng thêm cường đại, có như vậy Diệp Khiêm mới có thể trở thành đối thủ của hắn. Cao thủ rất tịch mịch a!!!
Sau khi nghe được câu trả lời của Lâm Phong, Diệp Khiêm cũng không khỏi sửng sốt một chút, thật không ngờ hắn cũng đang ở Đông Bắc. Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Lời anh Lâm nói lần trước có còn tính không?"
"Tính toán, đương nhiên tính toán, như thế nào? Anh Diệp muốn thuê tôi làm gì hả?" Lâm Phong vừa cười vừa nói.
"Một vụ mua bán lớn, có hứng thú hay không?" Diệp Khiêm nói.
"Không phải là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chứ?" Lâm Phong thản nhiên nói. Hắn đang ở Đông Bắc, tự nhiên đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sở tác sở vi, hắn tự nhiên cũng hết sức rõ ràng. Tuy Thất Sát không phải là một tổ chức sát thủ chuyên bán mạng vì tiền, nhưng họ vẫn cần làm sinh ý để có thể đảm bảo phúc lợi cho từng thành viên trong tổ chức. Tuy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi là người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, nhưng nếu như không có người thuê bọn họ giải quyết hắn thì Lâm Phong cũng sẽ không giết hắn. Về phần giá cả như thế nào, thì chính là sự thỏa thuận giữa hai bên.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đúng là không có chuyện gì có thể giấu được anh Lâm ah."
"Không thể nào? Anh Diệp không phải đang trêu đùa tôi chứ? Anh Diệp có thể tùy tiện giải quyết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nha.!" Lâm Phong nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Thực không dám giấu giếm anh Lâm, hắn đang cho người tìm kiếm tôi, tôi bị hù đến nỗi phải trốn trong phòng không dám đi ra ngoài luôn. Anh Lâm đại nhân đại nghĩa, sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?"
"Anh Diệp thật biết nói đùa a, anh Diệp đang ở nơi nào? Tôi sẽ đi đến nơi anh Diệp đang ở." Lâm Phong cười cười, nói. Hắn đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng Diệp Khiêm bị hù đến nỗi phải trốn trong phòng không dám đi ra ngoài, nếu như một Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi có thể đem Diệp Khiêm dọa thành như vậy, thì danh hiệu Lang Vương của hắn đã có thể ném đi.
Tổ chức Thất Sát cùng Nanh Sói khác nhau hoàn toàn, căn bản không tồn tại bất luận chuyện gì gây ra xung đột về mặt lợi ích giữa hai bên. Không giống Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Diệp Khiêm, bọn họ sẽ phải có một cuộc chiến sinh tử và một ngày nào đó, mà Lâm Phong cùng Diệp Khiêm thì không như vậy. Hai người cho dù có đại chiến một hồi, thì cũng chỉ là một loại luận bàn mà thôi. Hơn nữa, Lâm Phong cũng rất bội phục Diệp Khiêm, hắn hiểu rõ Diệp Khiêm có thể có địa vị như ngày hôm nay đã trãi qua rất nhiều gian khổ, hắn cùng đã từng như thế, cho nên trong nội tâm của hắn khó tránh khỏi sẽ có chút ít cảm giác "Đồng bệnh tương liên" a.
Nhiều năm sau, có người đem Diệp Khiêm cùng Lâm Phong gọi là, nam Diệp Khiêm, bắc Lâm Phong! Căn cứ của tổ chức Thất Sát ở Đông Bắc, vị trí cụ thể thì không có người nào biết rõ, bất quá Lâm Phong đã nói với Diệp Khiêm một lần. Lâm Phong cũng không có ý nghĩ biến tổ chức Thất Sát thành xã hội đen, nếu không thì Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi làm sao có thể sống yên ổn. Lâm Phong chỉ muốn thủ vững phần chấp nhất trong lòng hắn, hoàn thành những chuyện mà hắn cho rằng nó có ý nghĩa.
Sau khi Diệp Khiêm nói số phòng và tên khách sạn cho Lâm Phong xong, thì liền cúp điện thoại.
Chu Nguyên không hỏi cũng có thể đoán ra đối phương là một đại nhân vật, người có thể làm cho Diệp Khiêm gọi một tiếng "Anh Lâm" thì không phải là người bình thường có thể so sánh. Chỉ là, Chu Nguyên cũng thật không ngờ, ở Đông Bắc vẫn còn tồn tại một người lợi hại như vậy.
Thành viên Nanh Sói cũng không có mở rộng quá nhiều, vùng Trung Đông là căn cứ của Nanh Sói, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không điều quá nhiều người từ căn cứ tới đây, hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần. Thanh viên Lang Thứ phải chịu trách nhiệm chuyện bên Nhật Bản và Đài Loan, cũng căn bản không rút ra được ai; Bên Myanmar mặc dù hiện tại trên cơ bản đã ổn định, nhưng còn cần Phong Lam chỉ huy khuếch trương thế lực; Bên thành phố Thượng Hải thì càng thêm bi thúc, thành viên Nanh Sói chính thức cũng chỉ có Jack, Ngô Hoán Phong cùng với Mặc Long; Bên thành phố Nam Kinh thì không có bất cứ thành viên Nanh Sói nào.
Bất quá, trọng yếu hơn vẫn là Diệp Khiêm không có tính toán đem thế lực Nanh Sói phát triển đến Đông Bắc, chuyện này cũng là một loại tôn kính đối với Lâm Phong. Tuy phương hướng phát triển của Nanh Sói cùng Thất Sát khác nhau, nhưng Đông Bắc dù sao cũng là căn cứ của tổ chức Thất Sát, Nanh Sói nếu tiến quân đến đây sẽ không tốt cho mối quan hệ hai bên. Cho nên, Diệp Khiêm quyết định để cho Lâm Phong xuất mã giải quyết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi.
Căn cứ của Thất Sát ở Đông Bắc, Lâm Phong có thể điều động nhân thủ dễ dàng hơn rất nhiều. Bất quá, bởi vì Thất Sát quá mức thần bí, cho nên giới giang hồ Đông Bắc có rất ít người biết đến tổ chức Thất Sát, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ thu liễm đi rất nhiều.
"Mày đi nghỉ ngơi trước đi!" Diệp Khiêm nhìn Chu Nguyên, nói.
Chu Nguyên lên tiếng, sau đó cất bước đi ra ngoài. Hắn vừa mới mở cửa phòng Diệp Khiêm ra, liền trông thấy một đám người từ trong thang máy đi ra, nhìn bộ dạng hùng hổ của bọn họ, Chu Nguyên liền đoán ra bọn họ là người của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi phái tới. Cuống quít lui vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, nói: "Nhị thiếu gia, người của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đã tìm tới."
Diệp Khiêm hơi sững sờ, nói: "Tốc độ còn rất nhanh nha. Mày đang bị thương cho nên đừng có động thủ, hãy lui vào bên trong đi."
"Em không sao, cho dù đánh thêm vài trận cũng không có vấn đề gì." Chu Nguyên nói.
"Mịa, vết thương của mày mới khâu lại, bây giờ mà mày động thủ thì nó lại bị xé rách ra nữa, bộ mày tưởng đi bệnh viện không cần tiền ha." Diệp Khiêm nói.
Chu Nguyên hơi sững sờ, có chút dở khóc dở cười, chuyện này cũng xem như là lý do sao. Bất quá hắn biết Diệp Khiêm đang quan tâm hắn, nên hắn rất vui mừng, hắn cảm thấy đã không chọn sai lão đại. Phương thức biểu lộ tình cảm của đàn ông thường kỳ quái như thế, Diệp Khiêm lại là người nổi tiếng hay bao che khuyết điểm, nhất là những người mà hắn xem như là anh em thì hắn lại càng bao che. Những người của tổ chức lính đánh thuê khác đều biết rõ, bọn họ có thể chỉ vào mũi Diệp Khiêm mắng hắn là kẻ hỗn đãn, nhưng ngàn vạn đừng có chỉ vào mũi anh em của hắn mắng anh em của hắn là kẻ hỗn đãn, nếu không sẽ chết rất thảm.
"Rầm rầm rầm", bên ngoài cửa vang lên âm thanh phá cửa kịch liệt, Diệp Khiêm tiện tay cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn, đi tới. Mở cửa, mắng: "Gõ clmm a, không biết lễ phép là gì hả, Đcm!" Vừa dứt lời, gạt tàn thuốc đã đập xuống dưới, lập tức đầu của tên nhóc xông lên trước nhất bị đập chảy máu, máu trên đầu hắn giống như là nước suối đang chảy ra không ngừng.
Sau khi nhìn thấy rõ bộ dạng của Diệp Khiêm, đám người kia lập tức đánh tới, mã tấu trong tay nhao nhao hướng Diệp Khiêm chém tới.
Diệp Khiêm đứng tại cửa ra vào giống như người thủ quan ải, từng tên từng tên xông vào nhưng không có một ai vượt qua hắn được. Hành lang khách sạn vốn cũng không có rộng lắm, đám người kia cho dù có nhiều cũng vô dụng, căn bản không có chỗ dùng, rất nhiều người ở phía sau la lớn chửi bậy. Trong đó âm thanh mắng chữi của một tên nhóc tóc vàng là lớn nhất.
Diệp Khiêm thuận tay đấm vào người kẻ trước mặt, sau đó quay đầu nhìn tên nhóc tóc vàng kia, nói: "Mịa, mày ngon thì mắng chữi tiếp đi, đợi tí nữa tao mà tóm được mày thì mày chết với tao."
Tên nhóc tóc vàng bị ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn chằm chằm một chút, sợ tới mức toàn thân run rẩy không thôi, thanh mã tấu trong tay thiếu chút nữa đã rớt xuống sàn nhà.
Những người khách trong khách sạn nghe thấy tiếng âm ĩ nên đi từ trong phòng ra, trông thấy một màn này, liền cuống quít lui vào trong phòng, khóa cửa lại. Bất quá, vẫn có kẻ có số mệnh đen đủi, chỉ thấy một gã đầu trọc mập mạp đang choàng khăn tắm quanh thân, hắn vừa mở cửa phòng, liền mắng nói: "Con mịa mày, đang sủa clgt, Đcm!"
Sau khi hắn nhìn rõ hiện trường, bị hù đến nổi kêu to một tiếng "Má ơi", sau đó muốn đóng cửa phòng lại. Đáng tiếc hắn đã chậm một bước, tên nhóc tóc vàng đang không có nơi phát tiết nỗi sợ hãi, thì có người đưa đến trước mặt, đẩy cửa phòng ra, nói: "Mắng tiếp a, mày không phải vừa rồi mắng rất hung ác sao, đcm, tao nhìn thấy mày cũng không phải là thứ tốt gì." Nói xong, cũng không để ý đến gã đầu trọc mập đang cầu xin tha thứ, liền chém cho hắn mấy đao. Gã đầu trọc mập mạp ngã xuống nằm trong vũng máu, sau đó lại nghe tiếng la thét của một cô gái vang lên ở trong phòng.
"Ai đang la hét, wow, có chuyện gì mà náo nhiệt vậy." Lúc này, một gã thanh niên lảo đảo từ trong thang máy đi ra, thản nhiên nói. Dáng người của hắn thon gầy, làn da trắng nõn, có vẻ đẹp âm nhu, không phải thủ lĩnh Thất Sát Lâm Phong thì còn có thể là ai.
"Nơi đây không có chuyện của mày, mau cút nhanh lên, Cút." Tên nhóc tóc vàng quơ quơ thanh mã tấu trong tay, nói, "Mày tốt nhất là không báo cảnh sát, nếu không đừng trách tao không khách khí." Kỳ thật, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng đã sớm đánh tiếng với người bên cục cảnh sát rồi, nên mới có chuyện đánh nhau lâu như vậy mà vẫn không thấy một gã cảnh sát nào xuất hiện.
Diệp Khiêm cũng nhìn thấy Lâm Phong, vội vàng kêu lên: "Anh Lâm giúp một việc, xử lý tên nhóc tóc vàng kia giùm tôi."
"Chuyện này cũng xem là nhiệm vụ sao? Nếu như đồng ý thì tôi sẽ nói giá cả." Lâm Phong nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tính toán, chuyện này xem như là giao dịch đầu tiên giữa hai chúng ta. Anh Lâm cứ tùy tiện ra giá là được."
"Anh Diệp cứ đứng xem là được ah." Lâm Phong ha ha cười cười, ánh mắt chuyển hướng về phía tên nhóc tóc vàng. Tên nhóc tóc vàng sau khi nghe được lời đối thoại của hai người, liền biết hai người là cùng một bọn rồi, tên nhóc tóc vàng cũng không nhiều lời vung mã tấu hướng Lâm Phong chém tới. Ánh mắt của Lâm Phong ngưng tụ, lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình lóe lên, bắt lấy cánh tay của hắn dùng sức bẻ một cái, lập tức nghe thấy tiếng "Răng rắc", cánh tay của tên nhóc tóc vàng hoàn toàn bóp méo, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết.