Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, rất nhanh lại đưa ánh mắt nhìn sang nơi khác, trực tiếp hướng ban công ngắm ánh sáng mặt trời đi tới. Trên mặt của hắn hiện ra bộ dáng tươi cười, nói: "Bà chủ Cơ thật đúng là lịch sự tao nhã a, vậy mà lại ở chỗ này phơi nắng."
Ánh mắt của Diệp Khiêm có chút ngưng trọng một chút, âm thầm thầm nghĩ: đúng là kẻ khẩu Phật tâm xà, quả nhiên giống như trong tư liệu đã ghi a. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có lại ý định lưu lại, hắn cũng không muốn tham dự tranh đấu giữa Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, Diệp Khiêm nhìn Hắc Quả Phụ Cơ Văn nở nụ cười, sau đó liền cất bước đi ra ngoài.
Để cho Diệp Khiêm có chút không rõ chính là, trong tình trạng khẩn trương như vậy, mà Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi vẫn quang minh chính đại đến tìm Hắc Quả Phụ Cơ Văn, chuyện này để cho hắn có chút không nhìn thấu ah. Bất quá, lúc nãy Diệp Khiêm có nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc đi sau lưng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, đoán chừng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lần này tới đây cũng là vì hắn a?
Có phải hay không cũng không liên quan đến Diệp Khiêm, hắn chỉ muốn tìm Đường Duy Hiên, sau đó lấy lại thanh Huyết Lãng là được rồi, những chuyện khác hắn không có muốn nhúng tay vào.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, Chu Nguyên mới hồi phục tinh thần lại, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Khí thế trên người bà chủ Cơ quá mạnh mẽ, vừa rồi em thiếu chút nữa đã đứng không vững, trái tim của em giống như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Khí thế trên người không phải bẩm sinh đã có, mà phải trải qua rất nhiều kinh nghiệm xương máu mới có thể tạo thành. Nếu như mày có kinh nghiệm giống như cô ấy, thì mày cũng sẽ có khí thế giống như vậy. Bất quá người thật sự lợi hại thì phải biết thu liễm khí thế của mình, chỉ có lúc cần thiết mới đem khí thế của mình phát ra."
"Em đã biết, giống như Nhị thiếu gia vậy." Chu Nguyên nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói tiếp: "Vừa rồi mày cũng đã trông thấy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rồi? Nói cho tao nghe, cảm nhận đầu tiên của mày về hắn gì?"
"Âm hiểm!" Chu Nguyên hồi đáp, "Điển hình của loại người khẩu Phật tâm xà, tuy trên mặt lúc nào cũng có bộ dạng tươi cười, nhưng bên trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí cùng âm hiểm, là một người rất khó đối phó. Thật không biết, bà chủ Cơ như thế nào lại có thể phát triển ở dưới mí mắt của hắn."
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Bất luận kẻ nào cũng có chỗ lợi hại của riêng mình. Nếu như nói đến đùa bỡn tâm kế, thì Cơ Văn có lẽ không phải là đối thủ của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nhưng thông qua biểu hiện của những thủ ha Cơ Văn vừa rồi, cho chúng ta thấy, Cơ Văn có phương pháp khống chế thủ hạ rất tốt, những thủ hạ của cô đều là người tuyệt đối trung thành và tận tâm với cô. Cô có thể phất lên cũng không phải là ngẫu nhiên."
"Nhị thiếu gia, hiện tại không phải bọn họ đang trong tình thế như nước với lửa sao? Vậy sao Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lại dám đi đến gặp Cơ Văn? Chẳng lẽ hắn không sợ Cơ Văn đối phó hắn sao?" Chu Nguyên tò mò hỏi.
"Nếu như ngay cả chút đảm lượng như vậy cũng không có, thì danh tiếng của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đã không còn rồi. Muốn làm một người lãnh đạo hợp cách, thì không chỉ cần có thủ đoạn, mà còn phải có lòng can đảm. Có đôi khi cần phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền, chỉ có như vậy mới là người lãnh đạo hợp cách." Diệp Khiêm nói. Hắn đã quyết định bồi dưỡng Chu Nguyên, cho nên cũng không có chút nào keo kiệt đem kinh nghiệm nhiều năm của hắn nói cho Chu Nguyên nghe. Chỉ khi Chu Nguyên học được nhiều thứ hơn, thì tương lai hắn mới có thể trở thành cánh tay đắc lực của Diệp Khiêm.
"Em nhớ kỹ rồi, cám ơn Nhị thiếu gia!" Chu nguyên nhẹ gật đầu, nói. Để có thể trở thành một người thành công thì cần phải học rất nhiều thứ, thông qua học tập giúp cho bản thân không cần phải đi con đường quanh co, có thể nói học tập là một con đường tắt dẫn đến thành công.
"Tốt rồi, chúng ta bây giờ đi chơi thôi, dù sao hiện giờ chúng ta cũng không có việc gì để làm, đợi tin tức của Cơ Văn là được rồi." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, lái xe hơi hướng các nơi vui chơi ở thành phố Cáp Nhĩ Tân chạy tới.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Khiêm đều mang theo Chu Nguyên đi đến các loại giá hội sở cao cấp, để cho hắn thể nghiệm một chút cảm giác cuộc sống của người thành công, cũng để cho hắn quan sát lời nói và việc làm của những người thành công. Diệp Khiêm không thừa nhận mình là một người thành công, từ trước đến nay hắn đều tự cho mình là một tên lưu manh có chút thành tựu mà thôi. Bất quá, hắn tuy là lưu manh, nhưng không muốn thủ hạ của hắn cũng đều là lưu manh, hắn đã có tâm tư muốn bồi dưỡng Chu Nguyên,nên muốn cho hắn đi học cách ăn nói của những người thành công, cùng với các loại thủ đoạn trong giới giang hồ.
Tuy mỗi ngày Diệp Khiêm đều vui chơi, nhưng vẫn để cho cơ quan tình báo Nanh Sói đúng giờ đưa báo cáo mới nhất cho hắn. Hiện tại thế cục ở Đông Bắc rất khẩn trương, có thể nói là mỗi ngày đều có biến hóa, Diệp Khiêm cũng không dám có chút phớt lờ. Mặc dù nói hắn không muốn tham tranh đấu giữa Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, nhưng ai có thể cam đoan chuyện này sẽ không đốt đến trên người mình? Luôn phòng ngừa chu đáo mới tốt.
Mấy ngày nay thế cục ở Đông Bắc biến hóa rất nhanh chóng, rất nhiều địa bàn của Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã bị Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đập phá. Diệp Khiêm cũng không biết vì sao Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lại bỗng nhiên ra tay như vậy, có lẽ là bởi vì ngày hôm đó đàm phán không thành a.
Chỉ là, biểu hiện của Cơ Văn lại để cho người ngoài nhìn không thấu, cô không có bất kỳ hành động đánh trả nào. Sau khi liên tục mất nhiều địa bàn như vậy, mà lại vẫn không có hoàn thủ, hơn nữa còn thu hẹp địa bàn của mình lại.
Diệp Khiêm nhìn tư liệu cơ quan tình báo Nanh Sói đưa tới, lông mày có chút nhíu lại. Hiện tại, hắn cũng không hy vọng Cơ Văn xảy ra chuyện gì, bằng không mà nói thì hắn lại phải đi nhờ Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hỗ trợ tìm kiếm Đường Duy Hiên, đến lúc đó đoán chừng sẽ có chút phiền toái. Bất quá, thông qua các loại tư tiêu thu thập về hành động gần đây của Cơ Văn, Diệp Khiêm tựa hồ cảm giác có một trận giông tố sắp nổi lên rồi. Biểu hiện của Cơ Văn cũng không phải là sợ hãi, cũng không phải nhu nhược, mà là một loại chuẩn bị trước khi chiến đấu.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đối đầu với Hắc Quả Phụ Cơ Văn, ai thắng ai thua, ai cũng không dám đoán trước.
Theo Diệp Khiêm, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sở dĩ triển khai công kích mạnh như vậy, chỉ sợ là có nguyên nhân gì đó rất quan trọng a. Nếu không, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi tuyệt đối sẽ không tấn công mạnh mẽ như vậy, hắn có lẽ sẽ lựa chọn phương thức âm hiểm cùng xảo trá a. Có lẽ, ở trong đó có chuyện mà người ngoài không biết được. Hoặc có thế lực khác tham gia vào, cho nên mới khiến cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cải biến phong cách làm việc của mình.
Diệp Khiêm đem phỏng đoán của mình nói cho cho nhân viên cơ quan tình báo Nanh Sói, để cho bọn họ trọng điểm điều tra chuyện này, Diệp Khiêm rất muốn biết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi làm như vậy là vì cái gì.
Bất quá mấy ngày nay, Diệp Khiêm cũng không có buông lỏng việc huấn luyện Chu Nguyên, mỗi ngày đều rút ra hai giờ dạy hắn quyền thuật. Chuẩn xác mà nói, thì chính là phương pháp giết người. Diệp Khiêm cần người biết giúp đỡ hắn, chứ không phải là người chỉ biết nói hay hơn làm, phải là người có ý nghĩ thông minh, hơn nữa thân thủ cũng không thể quá kém. Tuyệt đối vũ lực tương đương tuyệt đối quyền lực, ở trước mặt vũ lực cường đại thì bất luận âm mưu gì cũng đều vô dụng.
Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, ở trong phòng khách sạn, Diệp Khiêm đang dạy quyền thuật cho Chu Nguyên. Tuy trong thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả gì lớn, nhưng chỉ cần Chu Nguyên kiên trì thì việc trở thành cao thủ cũng không khó gì. Mặc dù không thể giống như thành viên Nanh Sói, một người có thể đánh lại mười người, nhưng tin tưởng hắn có thể bảo trụ mạng nhỏ của mình.
Bất luận học cái gì thì chỉ học trên mặt lý thuyết, trọng yếu hơn vẫn là cần phải đi thực hành, chỉ có trong thực tiễn mới có thể học được nhiều điều tốt hơn. Kinh nghiệm, chỉ có trải qua thân kinh bách chiến, mới có thể nhận thức được.
Âm thanh chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Khiêm cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là Cơ Văn gọi tới. Diệp Khiêm bắt máy. Cơ Văn ở bên trong điện thoại cũng không có nói quá nhiều, chỉ nói Diệp Khiêm hãy đi đến biệt thự của cô một chuyến, sau đó liền cúp điện thoại. Nghe Cơ Văn nói như vậy, Diệp Khiêm cũng không biết cô đã tìm được Đường Duy Hiên hay chưa, có chút nhún vai, nhìn Chu Nguyên nói một tiếng, sau đó lái xe hướng biệt thự của Cơ Văn chạy tới.
Lúc đến biệt thự của Cơ Văn, những bảo tiêu kia cũng không có ngăn cản bọn họ, chắc có lẽ là do Cơ Văn đã sớm phân phó trước. Thái độ của tên bảo tiêu lần trước đối với Diệp Khiêm cũng cung kính hơn rất nhiều, chắc hẳn là hắn cho rằng Diệp Khiêm là bạn của Cơ Văn, dù cho không phải, đoán chừng cũng là một đại nhân vật. Rất cung kính hành lễ với Diệp Khiêm, sau đó mang bọn họ đi lên lầu.
Cơ Văn ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, lông mày của cô có chút nhíu lại, chắc có lẽ đang phiền não vì những chuyện xảy ra gần đây. Nhìn thấy Diệp Khiêm đi đến, Cơ Văn phất phất tay, bảo tiêu liền lui ra ngoài. "Ngồi!" Cơ Văn vẫn giống như trước, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm trên bàn một cái.
Diệp Khiêm nói cảm tạ, sau đó cất bước đi đến đối diện Cơ Văn ngồi xuống. Diệp Khiêm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Cơ Văn. Cơ Văn cũng giống như vậy, chậm rãi hít khói, ánh mắt cũng không biết đã bay tới nào. Cho đến khi tàn thuốc đốt tới ngón tay của cô, Cơ Văn mới kịp phản ứng bóp tắt tàn thuốc. Sau đó Cơ Văn lại từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc châm lên, sau đó đem hộp thuốc lá hướng trước mặt Diệp Khiêm đẩy tới, nói: "Hút thuốc không?"
Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Không cần, cám ơn!" Cũng không phải Diệp Khiêm giả bộ thuần khiết, mà là hiện tại hắn không muốn hút thuốc, nhìn thấy bộ dạng của Cơ Văn, Diệp Khiêm cảm giác được, chuyện mà hắn nhờ cô làm đã không có hoàn thành ah.
"Thật xin lỗi, cậu Diệp, người thì tôi đã tìm được rồi, nhưng lại không có cách nào giao cho cậu." Cơ Văn hít một hơi thuốc lá thật sâu, sau đó đem hộp lễ vật trên bàn hướng Diệp Khiêm đẩy tới, nói, "Rất cám ơn lễ vật của cậu, tôi xem ra không thể thu nó rồi, xin cậu hãy thu hồi nó lại."
"Chuyện này có hoàn thành hay không cũng không sao, lễ vật này là tâm ý của tôi đối với bà chủ Cơ." Diệp Khiêm nói.
"Vô công bất thụ lộc, vẫn mong cậu Diệp thu hồi lại a." Cơ Văn chấp nhất nói.