Bernard cũng không phải loại người mù quáng khư khư cố chấp, có nhiều khi hắn vẫn trưng cầu ý kiến của Mễ Cáp Y Nặc Phu. Địa vị của Mễ Cáp Y Nặc Phu ở trong Cáo Bắc Cực cũng giống như là Jack ở trong Răng Sói vậy, có thể xem bọn họ là quân sư, trong quân đội thì gọi là tham mưu trưởng.
Sau một lút trầm ngâm, Bernard nói: "Tác Lạc Duy Ước Phu là người mà chúng ta đắc tội không nổi, cho dù hắn thật là Lang Vương Diệp Khiêm, thì chuyện này chúng ta cũng nhất định phải làm. Bất quá, mày phải đáp ứng tao một chuyện, bất kể như thế nào, thì mày cũng phải sống trở về gặp tao."
Tác Lạc Duy Ước Phu là ông chủ của Phổ Hi Kim, bản thân hắn là ông trùm dầu mỏ lớn nhất nước Nga, "phú khả địch quốc" là từ ngữ người ta thường nói về hắn, mà ngay cả tổng thống nước Nga đối với hắn cũng phải nhượng bộ ba phần. Hắn không phải là thương nhân bình thường, thế lực của hắn cơ hồ trải rộng toàn bộ nước Nga. Chỉ cần hắn nói câu, thì Cáo Bắc Cực sẽ biến mất trong dòng lịch sử. Hắn thậm chí không cần vận dụng lực lượng của mình, chỉ cần nói với chính phủ một câu là đủ. Người như vậy Cáo Bắc Cực không thể đắc tội nổi. Cho nên, Bernard tình nguyện lựa chọn cùng Diệp Khiêm chiến đấu, cùng Nanh Sói đọ sức một phen, ít nhất thì còn có một tia hi vọng sống.
Mễ Cáp Y Nặc Phu đáp ứng, sau đó cúp điện thoại, trên mặt hắn hiện ra vẻ tươi cười, nụ cười có chút lộ vẻ sầu thảm. Nếu như đối phương thật sự là Lang Vương Diệp Khiêm thì hắn sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thoát thân? Coi như hắn có thể thoát đi, thì những người anh em của hắn sẽ như thế nào? Chẳng lẻ muốn hắn không để ý tất cả bọn họ sao?
Lắc lắc đầu, Mễ Cáp Y Nặc Phu cố gắng đem nổi sợ hãi trong lòng đè ép xuống, không chiến mà đã e sợ, đây chính là tối kỵ binh gia. Nếu như hắn ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có, thì trận chiến này không cần đánh tiếp nữa. Tuy hắn một mực khát vọng có thể cùng Lang Vương Diệp Khiêm chiến một trận, nhưng danh tiếng của Lang Vương Diệp Khiêm lại tạo cho hắn áp lực quá lớn.
"Đội trưởng, anh không sao chớ?" Một thành viên Cáo Bắc Cực trông thấy bộ dạng của Mễ Cáp Y Nặc Phu, hỏi.
"Không có việc gì!" Mễ Cáp Y Nặc Phu cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nếu như ngay cả hắn cũng sợ hãi, thì thủ hạ của hắn làm sao mà có dũng khí đánh trận này. "Tao chỉ đang nghĩ Diệp Khiêm này có phải là Lang Vương Diệp Khiêm hay không mà thôi."
"Ý của đội trưởng là thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm hả?" Người nọ nói tiếp, "Đội trưởng kỳ thật không cần phải lo lắng, bất quá chỉ là trên giang hồ đồn bậy mà thôi, em cũng không tin hắn thật sự lợi hại như vậy. Huống hồ, cho dù hắn có bổn sự lớn như thế nào thì hắn cũng chỉ có một mình, chúng ta nhiều người như vậy mà còn sợ hắn sao? Chiến tranh cần chú ý đến sự hợp tác đoàn đội."
Mễ Cáp Y Nặc Phu có chút sửng sốt, âm thầm thầm nghĩ, đúng vậy a, chiến tranh cần chú ý đến sự hợp tác đoàn đội, Diệp Khiêm cho dù có bổn sự lớn như thế nào, cũng không thể chống lại nhiều người a? Bản thân hắn thậm chí ngay cả điểm tín tâm ấy cũng không có, thật sự là không nên ah. Bỗng nhiên cười cười, Mễ Cáp Y Nặc Phu nói: "Hiện tại chúng ta còn không biết đối phương có phải là Lang Vương Diệp Khiêm hay không, cho nên không cần phải lo lắng. Cho dù hắn là Lang Vương Diệp Khiêm thì thế nào, Cáo Bắc Cực chúng ta cũng không phải ăn chay, chúng ta hãy để cho hắn biết sức mạnh của Cáo Bắc Cực chúng ta."
Những lời nói của thành viên Cáo Bắc Cực đã kích phát ý chí chiến đấu của Mễ Cáp Y Nặc Phu, nhìn thấy vẻ phấn chấn của Mễ Cáp Y Nặc Phu, thành viên Cáo Bắc Cực có chút nở nụ cười.
Kỳ thật, nếu như Diệp Khiêm biết, đường đường là quân sư của Cáo Bắc Cực Mễ Cáp Y Nặc Phu không có dũng khí cùng hắn chiến một trận, thì Diệp Khiêm sẽ cảm thấy rất thất vọng. Quân nhân, vĩnh viễn chỉ tôn kính cường giả, cho dù là cường giả ngã xuống, cũng đáng giá tôn kính. Nếu như ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, thì không thể gọi là quân nhân, chỉ có thể gọi là kẻ nhu nhược.
Đáng tiếc chính là, đối thủ lần này của Cáo Bắc Cực không chỉ là Lang Vương Diệp Khiêm, mà còn có tổ chức sát thủ có tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới Thất Sát. Sát thủ sẽ không giống như lính đánh thuê tiến hành quy mô càng quét, mà họ chủ yếu vẫn là đánh lén, nhất kích tất sát.
Trong giới sát thủ có ai mà không biết tổ chức sát thủ Thất Sát, bọn họ là sát thủ giỏi nhất trên thế giới, giết người trong im lặng, rất nhiều người thậm chí ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
Đông Bắc, vốn là căn cứ của Thất Sát, bọn họ đã chiếm hết thiên thời địa lợi. Mà bóng đêm lại là sự trợ giúp lớn nhất của Thất Sát. Nếu như chiến đấu trong bóng đêm thì Nanh Sói cũng không phải là đối thủ của Thất Sát, bởi vì bọn họ trường kỳ huấn luyện năng lực nhìn trong bóng đêm, cùng với năng lực cảm giác của các giác quan. Mà Lâm Phong, thậm chí còn không cần con mắt, mà cũng có thể hoàn thành rất nhiều chuyện ở trong bóng đêm. Đây chính là năng lực cảm giác của các giác quan, thông qua huấn luyện nghiêm khắc nhất để kích phát tiềm năng trong cơ thể, khiến cho các giác quan của hắn so với người bình thường thì nhạy cảm hơn rất nhiều.
Sau khi sắp xêp xong phòng cho Mễ Cáp Y Nặc Phu, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lái xe chạy tới bệnh viện. Con của hắn vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, vẫn còn thở nhưng lại vĩnh viễn không cách nào nói chuyện. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chỉ có một đứa con trai duy nhất là Loan Hào, gia nghiệp của hắn về sau còn cần Loan Hào kế thừa, mà hôm nay, con của hắn đã trở thành người thực vật, thì gia nghiệp của hắn sau nay biết phó thác cho ai?
Đi vào trong phòng bệnh, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nhìn thấy trên người Loan Hào cắm đầy dụng cụ y tế, oán hận trong mắt hắn càng thêm nồng đậm. Trên khuôn mặt của hắn đã không còn bộ dạng tươi cười, chỉ có vô tận hận ý. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nắm lấy tay Loan Hào, nói: "Tiểu Hào, con yên tâm đi, ba ba cam đoan sẽ không để cho Diệp Khiêm sống khá giả, ba sẽ để cho hắn xuống dưới cùng với con. Con đi trước một bước đi!"
Nói xong, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kiên nghị cùng quyết tuyệt, lại có một tia ai oán cùng ưu thương. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giơ tay cầm lấy cái gối đầu giường, che kín mũi miệng của Loan Hào. "Ba ba thật sự không đành lòng nhìn thấy con sống mà như chịu tội vậy, còn sống mà như vậy, thì không bằng chết đi cho rồi." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nói xong, khóe mắt nhịn không được chảy xuống một giọt nước mắt.
Thủ hạ của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nhìn thấy một màn như vậy không khỏi có chút sửng sốt, sau đó cuống quít quay đầu đi. Hổ dữ không ăn thịt con, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cho dù có ngoan độc, có tàn khốc thế nào, thì tự tay giết chết con của mình, đối với hắn mà nói, chính là trừng phạt tàn khốc nhất. Bất quá, hắn không thể không làm như thế, nhìn thấy bộ dạng con của mình như vậy, còn không bằng chết để giải thoát.
Hồi lâu, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chậm rãi buông tay của mình ra, trên mặt của hắn toàn là nước mắt."Ah..." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, giống như âm thanh gào thét của dã thú. Sau nửa ngày, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi mới dừng gào thét, nhìn thủ hạ sau lưng, nói: "Sáng sớm ngày mai, vận dụng hết nhân lực, tao muốn biết Diệp Khiêm đang trốn ở nơi nào. Tao cho bọn mày thời gian buổi sáng ngày mai, nếu như tra không ra nơi nó đang lẫn trốn, thì bọn mày đem đầu tới gặp tao."
Thành phố Cáp Nhĩ Tân lớn như vậy, nếu như Diệp Khiêm cố tình ẩn núp thì cho dù bọn họ có vận dụng toàn bộ nhân thủ, chỉ sợ trong buổi sáng cũng không cách nào tìm ra tung tích của hắn. Bất quá ông chủ đã đưa xuống mệnh lệnh như vậy, bọn họ cũng chỉ biết nghe theo, nào dám nhiều lời nửa câu.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi quay đầu lại nhìn thi thể của Loan Hào, sau đó dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh. Hắn đang có ý nghĩ đập nồi dìm thuyền a! Hắn đã không còn con nối dõi tông đường, cho nên hắn muốn Diệp Khiêm chết, chẳng những là Diệp Khiêm, mà còn có Hắc Quả Phụ Cơ Văn cùng lão bất tử Vân Loan, hắn sẽ không bỏ qua một ai. Hắn muốn thắng, muốn xưng bá Đông Bắc, muốn danh tiếng của Hổ Đông Bắc Hổ Loan Băng Lợi vang vọng toàn bộ Hoa Hạ.
Sau khí lái xe về biệt thự, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đi vào trong phòng khóa cửa lại, hắn nở nụ cười cuồng loạn giống như đang bị tâm thần, hắn giống như trông thấy Diệp Khiêm đang quỳ dưới chân hắn cầu xin tha thứ, phảng phất như đã thấy tình cảnh hắn tra tấn Diệp Khiêm như thế nào. Hắn hận, hắn oán, hắn muốn Diệp Khiêm nếm thử hình phạt thống khổ nhất, sau đó sẽ cho Diệp Khiêm đi làm bạn với con của hắn ở dưới suối vàng.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong rốt cuộc cũng uống rượu xong, từ trong quán đi ra đã là 11 giờ đêm.
Lâm Phong gọi một cú điện thoại cho thủ hạ, ban phát mệnh lệnh, sau đó cúp điện thoại nhìn Diệp Khiêm, có chút nở nụ cười, nói: "Thời gian còn sớm, cùng đi chứ?"
Diệp Khiêm gật gật đầu, nói: "Nếu anh Lâm đã có nhã hứng, thì tôi sẽ tương bồi!"
Gió đêm lạnh thấu xương, hai người đi bộ đi trên một con đường nhỏ ở thành phố Cáp Nhĩ Tân. Ai cũng không nói gì, cứ như vậy yên lặng đi tới, hình như là mỗi người đều có tâm sự của riêng mình. Hồi lâu, Lâm Phong mở miệng nói: "Có thể cho tôi xem thanh Hỏa Vẫn không?" Lần kia, hắn đi tới thành phố Thượng Hải là vì muốn nhìn thanh ma đao hút máu trong truyền thuyết, chỉ có điều không nghĩ tới lại gặp được Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.
Đêm đó, ba người sau khi nâng cốc ngôn hoan, liền đại chiến một hồi, sau đó hắn và Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe liền rời khỏi thành phố Thượng Hải.
"Ha ha, chuyện này anh Lâm phải hỏi người anh em của tôi rồi. Thanh Hỏa Vẫn chính là bảo vật gia truyền của nhà hắn, lần này coi như là vật quy nguyên chủ." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói.
Lâm Phong có chút ngẩn người, lập tức "Ah" một tiếng, liền không có dây dưa chuyện này nữa. Hắn hiển nhiên là có chút hiếu kỳ chuyện Hỏa Vẫn như thế nào lại trở thành bảo vật gia truyền của người anh em Diệp Khiêm, bất quá loại chuyện này cũng không phải vấn đề mà hắn cần quan tâm, nên cũng không cần phải dây dưa. Có chút dừng một chút, Lâm Phong nói tiếp: "Lần trước anh Diệp tại Nhật Bản huyên náo cũng không nhỏ a, lần sau có cơ hội cũng đừng quên tôi nha. Đã lâu rồi tôi không có đi Nhật Bản, ở bên đó tôi còn thiếu một cái nhân tình."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Nếu anh Lâm có hứng thú, thì đợi sau khi giải quyết xong chuyện bên này, chúng ta sẽ đi Nhật Bản một chuyến, bên kia cũng có ít người không chịu nổi tịch mịch ah."