"Đã như vầy, ta đây cũng không giữ lại. Chỉ là để cho ngươi bôn ba vất vả, trong nội tâm ta thật sự có chút băn khoăn." Diệp Khiêm nói.
"Lão bản, ngươi đã nói quá lời. Những chuyện này cũng chỉ là bổn phận của La Chiến mà thôi, La Chiến kỳ thật thẹn với Trần lão bản, hắn vừa mới mất không lâu, lúc này ngươi cần trợ mà ta lại rời đi. Có chút hổ thẹn ah!" La Chiến áy náy nói.
"Nói những lời này thì quá khách khí." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai La Chiến, nói, "Có thời gian thì đến đây nhiều một chút, mọi người cùng nhau uống trà tâm sự."
"Ừ!" La Chiến nhẹ gật đầu, nói: "Vậy ta đi trước, lão bản!"
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, La Chiến quay người nhìn những quản lý kia, nói: "Các vị huynh đệ, hi vọng mọi người chúng ta lần sau gặp mặt vẫn có thể cùng một chỗ thoải mái chè chén, vẫn là bằng hữu."
Trong lời nói chứa nồng hậu chân tình, thực sự bao hàm một loại ý tứ cảnh cáo, ngoại trừ Trình Văn, Mã Sơn Hà cùng Ngu Hưng thì những người khác đều ngượng ngùng nở nụ cười. Bọn họ đều là người từng trải, tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của La Chiến.
Diệp Khiêm tự mình đưa La Chiến ra khỏi cửa, sau đó trở lại vị trí của mình ngồi xuống. Nhìn thoáng qua những quản lý đang ngồi, nói: "Tin tưởng mọi người đều biết rõ Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân đã kết thành liên minh, ở thị trường chứng khoán chèn ép chúng ta, ngày hôm qua giá cổ phiếu của chúng ta hạ xuống rất nhiều điểm. Đối với chuyện này, mọi người có thượng sách gì không?"
Những quản lý kia nguyên một đám áy náy cúi đầu, những lão hồ ly này nếu để cho bọn hắn chơi đùa thủ đoạn thì còn có thế, chứ tranh đấu ở thị trường chứng khoán thì kém một chút hỏa hầu.
"Lão bản, ta cảm thấy Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân đơn giản là muốn từ việc chèn ép giá cổ phiếu của chúng ta để thu hoạch cổ phần, sau đó sẽ lặng yên không một tiếng động nuốt mất công ty của chúng ta. Bọn hắn hiện tại ném ra ngoài cổ phiếu mà bọn hắn đang nắm giữ, hơn nữa còn có cổ phần công ty của Cố Minh Hùng, cùng với những cổ phiếu mà chúng ta đã bán ra bên ngoài, chúng ta muốn ổn định giá cổ phiếu khẳng định cần rót vào rất nhiều tài chính. Thế nhưng mà đối mặt loại này tình thế này, chỉ sợ vẫn không chế trụ nổi xu thế giá cổ phiếu hạ thấp, đến một lúc nhất định, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân nhất định sẽ mua lại toàn bộ cổ phiếu của chúng ta. Sau nhiều lần như thế, chúng ta khẳng định sẽ tiêu hao đại lượng tài chính, đến cuối cùng chúng ta khẳng định không còn tài chính cùng bọn họ đấu. Bất quá, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân cũng không có khả năng có nhiều tài để vùi vào chiến tranh thị trường chứng khoán lần này, ta nghĩ, rất có thể bọn hắn sẽ hướng ngân hàng vay rất nhiều tài chính. Chỉ tính riêng tiền lãi, chỉ sợ cũng đủ cho bọn hắn muốn khóc rồi, nếu như bọn hắn không thể mau chóng giải quyết chuyện lần này, bọn hắn nhất định sẽ được không bù nổi mất." Ngu Hưng chậm rãi nói. Dù sao năm đó cũng là sinh viên đại học, đối với những chuyện này hắn cũng biết được rất nhiều.
"Ngươi nói thử xem, chúng ta nên dùng biện pháp gì đánh trả?" Diệp Khiêm nói.
"Hướng ngân hàng cho vay không thể nghi ngờ phải dùng tài sản cố định của mình làm thế chấp, theo ta được biết, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân kỳ thật tài chính cũng không dư dả, bọn hắn một mực đang đợi khai trương tòa building để bán hoặc cho thuê, nhằm lấy lại tài chính đã đầu tư vào nó. Chỉ cần chúng ta dùng chút thủ đoạn, làm cho khách hàng đối với tòa building của họ sinh ra hoài nghi, hoặc là có vấn đề về mặt chất lượng, như vậy tại chính của bọn hắn sẽ bị đứt gãy. Về phần phương diện khác, kể cả tài chính của sản nghiệp giải trí, chúng ta cũng có thể thông qua phương pháp nào đó đi chèn ép bọn hắn, để cho bọn hắn không cách nào tập trung tài chính đầu nhập thị trường chứng khoán." Ngu Hưng nói, "Chỉ cần có thể kiên trì một thời gian ngắn, ta cam đoan, chỉ là tiền lãi của ngân hàng cũng đủ để bọn hắn thở không nổi."
Diệp Khiêm đối với mấy chuyện này có chút mờ mịt, bất quá cũng biết Ngu Hưng nói có đạo lý, chỉ cần không cho bọn hắn tập trung tiền lại, như vậy bọn hắn không cách nào ở trên thị trường chứng khoán làm mưa làm gió. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng sẽ không băn khoăn lão đầu tử của cục Quốc An mà không dám dùng thủ đoạn đen tối giống như bọn Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân.
"Ngu quản lý nói có đạo lý, bất quá đây cũng chỉ là hạ hạ kế sách mà thôi." Tống Nhiên chậm rãi mở miệng nói. Thoáng chốc, ánh mắt mọi người không khỏi tập trung vào nàng.
Tống Nhiên cười quyến rũ, vẫn yêu mị đến tận xương. "Phương pháp xử lý của Ngu quản lý, cũng không phải không được, nhưng mấu chốt là xem chúng ta cùng bọn họ ai có thể kiên trì lâu hơn. Hơn nữa, nếu như bọn hắn giữa đường ý thức được có chuyện gì không đúng, chỉ sợ sau khi kiếm được số tiền khổng lồ từ công ty của chúng liền rút lui khỏi thị trường chứng khoán, cuối cùng chỉ có chúng ta tổn thất. Việc chúng ta bây giờ phải làm, là để cho bọn hắn cảm thấy chúng ta căn bản không có lực đánh trả, lại để cho bọn hắn đem càng nhiều tài chính rót vào, sau đó quay giáo một kích, để cho bọn hắn vĩnh viễn không có cơ hội xoay sở. Về phần kế hoạch chi tiết, thì ta đã có." Tống Nhiên tự tin nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, đối với năng lực của Tống Nhiên, hắn từ trước đến nay tin tưởng không nghi ngờ. "Các vị, ta giới thiệu cho mọi người một chút. Vị này chính là Tống Nhiên Tống tiểu thư, cũng là người ta mời để đối phó sự kiện lần này. Có lẽ các ngươi đối với nàng còn không biết, nhưng ta có trách nhiệm nói cho mọi người biết, năm đó Nam Mĩ khủng hoảng tài chính, chính là do nàng một tay thúc đẩy. Cho nên, ta tuyệt đối tin tưởng Tống tiểu thư có thể dùng tổn thất nhỏ nhất của công ty để lấy được lợi nhuận lớn nhất, chấm dứt lần phong ba này." Diệp Khiêm chậm rãi nói.
Đang quản lý đang ngồi không khỏi lộ ra thần sắc khâm phục, một người có thể làm cho tài chính Nam Mĩ rơi vào khủng hoảng, há có thể là người đơn giản. Bọn hắn càng ngày càng cảm giác được Diệp Khiêm có chút thần thông quảng đại, chuyện hắn cùng Chu thiện Tô Kiến Quân gặp gỡ, vậy mà kinh động đến cục Quốc An, hôm nay lại mang tới một vị tinh anh trong giới tài chính, để cho bọn hắn không thể không bội phục Diệp Khiêm mánh khoé thông thiên.
Tống Nhiên thoả mãn nhìn những người kia, nói tiếp: "Ta kể cho mọi người một câu chuyện. Tại một lần diễn tập quân sự, mỗ tiểu đội phụng mệnh tại địa điểm chỉ định chờ đợi trực thăng đến; nhưng là, đợi mãi không thấy trực thăng đến. Lúc này, đội trưởng trông thấy một lão phụ đang ở trong ruộng trồng rau, vì vậy tiến lên hỏi thăm. Vì để cho lão phụ minh bạch, hắn nói: "Đại nương, người có thấy con Thiết Điểu nào bay qua không?" đại nương nghĩ nghĩ, nói: "Thiết Điểu thì không có thấy, nhưng thấy một chiếc trực thăng bay qua." "
Mọi người một hồi mờ mịt, hiển nhiên không hiểu ý tứ của Tống Nhiên, càng không rõ nàng vì cái gì lại kể câu chuyện này.
Tống Nhiên mỉm cười, nói: "Chuyện này nói cho chúng ta biết, làm người không nên tự cho là đúng, đem người khác đều xem thành đồ ngốc. Chu thiện cùng Tô Kiến Quân không phải kẻ ngốc, ta cùng Diệp Khiêm cũng không phải, cho nên chuyện lần này các ngươi phải toàn bộ dựa theo kế hoạch của ta đi làm, nếu ai tự mình làm chủ, như vậy đừng trách ta không khách khí. Ta có rất nhiều biện pháp thu thập các ngươi. Cho nên, ta hi vọng mọi người có thể đồng tâm đồng lực, nhất trí đối ngoại, từ hôm nay trở đi ta sẽ toàn quyền phụ trách nghiệp vụ công ty, sản nghiệp các ngươi quản lý có bất luận tình huống gì đều phải hướng ta báo cáo, chờ đợi quyết định của ta. Mọi người cũng đừng tưởng rằng đây là tước đoạt quyền lợi của các ngươi, trái lại, đây là đối với các ngươi phụ trách, tin tưởng các ngươi cũng đều không muốn sản nghiệp của mình cứ như vậy rơi vào trong tay người khác, trở nên hai bàn tay trắng a?"
Tống Nhiên giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rất cứng rắn, kiên quyết, lập tức đem những quản lý này toàn bộ khuất phục. Diệp Khiêm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vốn ngay từ đầu còn định dùng thái độ cưỡng chế, chấn nhiếp những quản lý này, hôm nay xem ra căn bản là không cần.
"Từ hôm nay trở đi, lời Tống tiểu thư nói chính là lời ta nói, ý của nàng chính là ý của Diệp Khiêm ta. Nghiệp vụ công ty ta sẽ toàn quyền giao cho Tống tiểu thư quản lý, mọi người có ý kiến gì không?" Ánh mắt uy nghiêm của Diệp Khiêm trên người bọn hắn đảo qua, nói.
"Ta phục tùng quyết định của lão bản, về sau Tống tiểu thư có dặn dò gì, Mã Sơn Hà ta nhất định tận tâm tận lực." Mã Sơn Hà đầu tiên tỏ thái độ. Sau đó Trình Văn, Ngu Hưng cũng đều nhao nhao tán thành. Thấy tình cảnh này, đám quản lý cũng đều nhao nhao nhấc tay tỏ vẻ tán thành.
...
Chuyện của công ty, Diệp Khiêm toàn quyền giao cho Tống Nhiên đi xử lý. Sau khi xong hội nghị, Diệp Khiêm liền dẫn Ngô Hoán Phong ly khai, Tống Nhiên bắt đầu bắt tay vào kế hoạch của mình. Diệp Khiêm phảng phất đã trông thấy, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân bị Tống Nhiên đánh cho thất bại thảm hại.
Tình thế có nặng nhẹ, Tống Nhiên rất có chừng mực, không có dây dưa Diệp Khiêm. Bất quá, Diệp Khiêm cũng đã có thể đoán trước, chuyện sau khi kết thúc, Tống Nhiên khẳng định lại lôi kéo mình tra tấn một phen.
Sau khi ly khai hội sở, Diệp Khiêm liền nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên, âm thầm thở dài, biết rõ lão đầu tử này nhất định là lại muốn làm phiền mình rồi. Lần trước nhiệm vụ thất bại, không có đem Phật tổ Xá Lợi đoạt lại, mà hôm nay, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chỉ sợ đã ly khai khỏi Hoa Hạ rồi, mà cục Quốc An lại gặp phải sự trả đũa của CIA nước Mỹ.