"Vậy tiểu tử mạn phép trèo cao!" Diệp Khiêm nói.
Tần Thiên nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã, Hồ Hội, nói: "Các ngươi còn không được đi nghỉ ngơi?" Rõ ràng chính là hạ lệnh trục khách rồi, là có chuyện muốn nói cùng với Diệp Khiêm. Hồ Hội cùng Triệu Nhã rất tự nhiên đứng lên, nói: "Tần bá bá, chúng con đi lên lầu trước."
"Ừ!" Tần Thiên khẽ gật đầu. Nhìn thoáng qua Tần Nguyệt có chút do dự, Tần Thiên nói: "Như thế nào? Sợ ta khi dễ tiểu tử này à? Yên tâm đi, ta chỉ là cùng hắn nói chuyện."
Tần Nguyệt nhìn Diệp Khiêm, sau đó xoay người đi lên lầu. Ánh mắt lúc gần đi của Tần Nguyệt, để cho Diệp Khiêm có chút cân nhắc không thấu, hình như là nói cho Diệp Khiêm khiêm tốn một chút, chuẩn xác mà nói là có lẽ như con rể gặp cha vợ vậy.
Nhìn Tần Nguyệt ly khai, Tần Thiên quay đầu ha ha nở nụ cười, cảm thán nói: "Nữ sinh hướng ngoại a, chung quy là con gái nhà người ta." Vừa nói còn bên cạnh dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, có chút bất đắc dĩ cười cười. Tần Thiên làm cho hắn có chút cân nhắc không thấu, lúc mới bắt đầu biểu hiện ra khí phách mạnh mẽ, phảng phất muốn dùng khí thế của mình để gây áp lực cho Diệp Khiêm; nhưng bây giờ lại trở nên giống một lão nhân hòa ái dễ gần.
Tần Thiên nói những lời này, cũng không phải muốn cho Diệp Khiêm tiếp lời, cho nên Diệp Khiêm chỉ nở nụ cười, cũng không nói lời nào.
Tần Thiên từ trong túi móc ra một hộp xì gà, rút ra một điếu dưa cho Diệp Khiêm, hỏi: "Hút được không?"
Diệp Khiêm cũng không khách khí liền nhận lấy, nói: " Rất ít khi hút xì gà, bất quá thử xem cũng tốt." Vừa nói vừa đem xì gà ngậm trong miệng.
"Người trẻ tuổi có can đảm nếm thử là chuyện tốt." Tần Thiên vừa nói vừa đem xì gà đốt lên, đem hột quẹt đặt lên bàn, cũng không có ý tứ châm lửa cho Diệp Khiêm. "Bất quá, rất nhiều chuyện cũng phải cân nhắc lợi và hại, như vậy mới không lỗ lả."
Diệp Khiêm đương nhiên cũng không có nghĩ Tần Thiên sẽ đốt thuốc cho mình, dù sao người ta cũng là chưởng môn Hồng Môn, thân phận địa vị cùng uy tín đều rất cao, Diệp Khiêm tự tin mình bây giờ còn không có gì đáng giá để cho Tần Thiên đốt thuốc cho mình. Tiện tay cầm lấy bật lửa trên bàn, để trước mặt nhìn một chút, nói: "ZIPPO, chế tạo ở giữa thế kỷ 20, cùng thân phận của Tần bá bá rất xứng đôi." Vừa nói vừa đem xì gà ngậm trong miệng đốt lên.
Đem bật lửa thả lại trên mặt bàn, Diệp Khiêm chậm rãi hít một hơi, nói: "Chỗ tốt nhất của người trẻ tuổi lớn nhất là tuổi trẻ, cho nên bọn hắn không cần lo lắng thất bại, bất cứ chuyện gì cũng dám đi nếm thử. Nếu như chuyện gì đều phải cân nhắc lợi và hại, người trẻ tuổi cũng sẽ ít đi phần bốc đồng cùng nhiệt huyết của mình."
Tần Thiên thân thể chậm rãi hướng về sau, tựa ở trên ghế sa lon, nói: "Nếu như chỉ có nhiệt huyết, mù quáng đi nếm thử cái vốn không nên nếm thử, cái kia chính là lỗ mãng. Hiện tại người trẻ tuổi đều ít đi một phần thành thục, nhiều hơn một phần lỗ mãng."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, hỏi: "Tần bá bá lúc tuổi trẻ mơ ước lớn nhất là gì? Hoặc là nói Tần bá bá khi còn bé muốn lớn lên làm cái gì?"
Tần Thiên hơi sững sờ, tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm. Bắn một chút khói bụi trong tay, Tần Thiên nói: "Mỗi người tại thời điểm khác nhau đều có được lý tưởng khác nhau, có lẽ lúc nhỏ đã nghĩ ngợi đợi đến lễ mừng năm mới có thể có quần áo mới mặc, sau đó lại hi vọng mình có thể thi vào trường đại học nổi tiếng, tốt nghiệp và tìm được công việc tốt. Nhưng mà, những mộng tưởng này không nhất định từng cái đều có thể thực hiện, chỉ cần có thể hoàn thành cái kia đối với tương lai của mình sẽ có chỗ tốt lớn nhất."
Diệp Khiêm cười nhạt, nói: "Mộng tưởng của Tần bá bá đã thực hiện được sao?"
"Có thể nói là đã thực hiện, nhưng cũng có thể nói không có thực hiện. Bởi vì đến giai đoạn hiện tại, ta lại có mộng tưởng mới. Mọi người đều có lòng tham, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn." Tần Thiên nói.
"Tần bá bá có từng vì không hoàn thành mộng tưởng mà cảm thấy tiếc nuối không?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.
"Có!" Tần Thiên nói, "Bất quá có nhiều thứ đã mất đi có lẽ là điều tốt."
Diệp Khiêm nở nụ, nói: "Nhưng nếu như Tần bá bá đối với tất cả mộng tưởng đều hết sức đi thực hiện, không cần phải cân nhắc lợi hại tuy không nhất định có thể đạt thành mong muốn, nhưng tin tưởng cũng sẽ không có cái gì tiếc nuối."
"Đúng là không có tiếc nuối, nhưng là kết quả không phải vẫn không thay đổi sao, vẫn không có hoàn thành tâm nguyện của mình. Như vậy, những việc mình cố gắng làm không phải đều là vô dụng sao? Đã sớm biết mọi chuyện sẽ không thành, thì mình cần gì phải đi truy cầu? Chỉ thêm hao tổn tinh lực cùng thời gian mà thôi." Tần Thiên nói.
"Đường đột hỏi một câu, Tần bá bá cùng Tần bá mẫu là tự do yêu đương hay là cha mẹ chỉ hôn?" Diệp Khiêm hỏi.
Tần Thiên có chút sửng sốt, có chút không hiểu dụng ý của Diệp Khiêm, từ lúc bắt đầu đến giờ, Diệp Khiêm vẫn luôn bộ dáng nhẹ nhàng lạnh nhạt, ánh mắt cũng chưa từng có ly khai qua mình, chỉ phần này trấn tĩnh đủ để cho Tần Thiên thưởng thức rồi. Hiện tại người trẻ tuổi, có rất ít người có thể ở trước mặt Tần Thiên làm được như vậy, chẳng những là người trẻ tuổi coi như là người có địa vị trong xã hội, chỉ sợ cũng không dám như vậy. "Tự do yêu đương!" Tần Thiên tuy không rõ dụng ý của Diệp Khiêm, bất quá vẫn nguyện ý trả lời.
"Tần bá bá cảm thấy hiện tại có hạnh phúc không?" Diệp Khiêm hỏi.
"Đương nhiên!" Tần Thiên không chút do dự hồi đáp.
"So với trước khi kết hôn thì như thế nào?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.
"Nhiều hơn một phần trách nhiệm, thiếu đi chút kích tình." Tần Thiên hồi đáp.
"Nếu như lại để cho Tần bá bá lựa chọn một lần nữa, Tần bá bá sẽ chọn không kết hôn, hoặc là kết hôn muộn, hay là sẽ giống như hiện tại?" Diệp Khiêm truy vấn.
"Đối với vấn đề giả thiết, ta từ trước đến nay đều không trả lời." Tần Thiên nói.
Diệp Khiêm nở nụ cười, cũng không nói chuyện, hút hai phần xì gà, sau đó chậm rãi nhổ ra khói trong miệng. Dừng một chút, nói: "Kỳ thật nội tâm của Tần bá bá con rất rõ ràng, có đôi khi quá trình so với kết quả càng thêm đặc sắc. Con tin tưởng chờ ngày chúng ta già đi, hồi ức trong đầu không phải là kết quả, mà là quá trình chuyện này diễn ra thế nào. Nếu như mọi thứ đều đi cân nhắc lợi hại, như vậy thì đã mất đi toàn bộ quá trình phấn khích. Tần bá bá cảm thấy thế nào?"