Kế hoạch thâu tóm Đài Loan không phải là chuyện nhất thời có thể hoàn thành, ở tại khách sạn lâu dài cũng không phải là biện pháp tốt, huống chi nếu như muốn cùng Trần Mặc, Thanh Phong hội hợp, lại để cho bọn họ thường xuyên lui tới khách sạn cũng rất bất tiện, Diệp Khiêm cũng không muốn để cho các thế lực ở Đài Loan biết thân phận của Thanh Phong quá sớm.
Bởi vậy, Diệp Khiêm cũng đã để cho Trần Mặc đi tìm mua một căn biệt thự, tốt nhất là nơi vắng người, như vậy mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Buổi tối, Diệp Khiêm tự nhốt mình ở trong phòng, trên tay cầm lấy giấy bút, bắt đầu vẽ phác thảo kế hoạch đánh chiếm Đài Loan. Xây dựng trung tâm cung cấp hàng hóa lớn nhất Châu Á là nhằm ngăn chặn mạch máu kinh tế của Đài Loan; hội quán Cực Quyền Đạo là lớp nguy trang, dùng để dễ dàng điều động thành viên Nanh Sói mà không làm cho người khác nghi ngờ.
Hơn nữa, Diệp Khiêm đang chuẩn bị thành lập công ty xe taxi. Chớ nên xem thường nghề này, tuy nó không thể so sánh với những nghiệp vụ khác của tập đoàn Hạo Thiên, nghề này cũng không phải là nghề có thể kiếm nhiều tiền, nhưng lợi ích tiềm ẩn của nghề này lại rất lớn. Nếu như có thể khống chế đa số xe taxi ở Đài Loan, thì sẽ có kết quả gì? Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, như vậy có thể làm cho toàn bộ hệ thống giao thông ở Đài Loan bị tê liệt. Hơn nữa, chớ xem thường xe taxi, đây cũng là một nơi quảng cáo rất tốt, nên Diệp Khiêm có ý định phát triển công ty xe taxi.
Bất quá mọi chuyện cũng nên bước từng bước một, ai cũng không thể ăn một ngụm liền trở thành tên mập. Hội Tam Hoàng, Liên Minh Thiên Đạo, Trúc Liên Bang đều là mục tiêu mà Diệp Khiêm muốn tiêu diệt, ba thế lực này chẳng những khống chế hơn phân nửa thế lực ngầm của Đài Loan, mà còn nắm giữ rất nhiều tài nguyên của chính phủ, nếu như có thể tiêu diệt hoặc thu phục ba thế lực này, như vậy đối với nhiệm vụ của hắn nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, mấy trang giấy trong tay Diệp Khiêm đã không còn khoảng trắng, rậm rạp chằng chịt đường cong làm cho người nhìn có chút mê muội. Diệp Khiêm lúc này mới thoả mãn duỗi cái lưng mệt mỏi, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó ngã đầu ngủ thiếp đi.
Hồ Hội vẫn rời giường rất sớm, phát hiện Diệp Khiêm vẫn còn ngủ nướng, không khỏi thở dài, cảm thấy Diệp Khiêm có chút lười biếng. Chỉ là, nàng cũng không biết tối hôm qua Diệp Khiêm đã thức nguyên đêm. Kỳ thật Hồ Hội cũng có ý tốt, nàng còn chuẩn bị dạy cho Diệp Khiêm một số phương pháp tu hành, nhưng xem ra là không có cơ hội.
Diệp Khiêm vừa nằm ngủ không được bao lâu, đã bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Lục lọi tìm nút nghe ấn xuống, phía đối diện truyền đến âm thanh có chút sốt ruột của Lương Yến, "Diệp tổng, ngươi ở nơi nào? Bên phía công trường đã xảy ra chuyện, ngươi có thời gian thì sang đây một chút?"
Có chút sửng sốt, Diệp Khiêm kinh ngạc thầm nghĩ: "Chu Chính Bình đã sớm thả tin tức ra ngoài rồi, như thế nào còn có người dám đi đến công trường nháo sự? Là người Liên Minh Thiên Đạo hay là Trúc Liên Bang?" Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi: "Là người nào? Không thể để cho cảnh sát xử lý sao?"
"Ta còn không có gọi điện thoại cho cảnh sát, ta đang nghĩ, những người này có phải là người trong nhóm xã hội đen hay không, vạn nhất đắc tội, về sau càng khó giải quyết." Lương Yến nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, hắn biết Lương Yến nói cũng có đạo lý, có một số việc không thể làm quá tuyệt ah. "Ngươi trước tiên ổn định bọn họ, ta lập tức đi qua." Diệp Khiêm nói xong, cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, cuống quít mặc xong quần áo đi ra ngoài. Hắn thật đúng là người không có việc gì lại tự tìm việc làm, hảo hảo hưởng phúc không chịu, lại đi nhận nhiệm vụ này làm cái gì a, ai!
Chiếc xe Jetta đã đưa đi tiệm bảo hành sửa chữa rồi, Diệp Khiêm đành phải gọi một chiếc xe taxi hướng nơi xây dựng trung tâm cung cấp hàng hóa chạy tới. Trung tâm cung cấp hàng hóa vẫn còn làm công tác chuẩn bị, địa điểm xây dựng gần bờ biển, cách bến tàu phụ cận không xa, đây cũng là một trong những nguyên nhân lựa chọn xây dựng nơi đây.
Sau hơn một giờ, cuối cùng cũng tới trung tâm cung cấp hàng hóa. Bốn phía đã dùng hàng rào bao quanh, bên trong có công nhân bắt đầu xây dựng, âm thanh máy móc ầm ĩ. Cửa ra vào thiết trí một phòng bảo an tạm thời, có bảo an ở đó phụ trách trông coi, bên cạnh cũng có một văn phòng tạm thời, cùng một ít nhà trệt cho công nhân dừng chân tạm thời. Đều là dùng thùng container cải tạo mà thành, nhìn bên ngoài cũng không tệ lắm.
Cửa ra vào đang đứng đầy người, đang ồn ào không ngớt, Lương Yến cùng hai thành viên Tử Lang đứng nhìn xem đám người kia cãi lộn, cũng không có ý định khuyên giải, những người này cũng căn bản không nghe lời nàng nói, còn không bằng không nói gì hết.
Diệp Khiêm sau khi thanh toán tiền xe, liền từ trong xe taxi đi xuống, lông mày có chút nhíu lại, hướng đám đong đi đến. Cửa ra vào có hai nhóm người đang cãi nhau, chắn lấy cửa ra vào, Diệp Khiêm thử mấy lần đều không có đi vào được, nhướng mày, quát: "Đều con mẹ nó tránh ra cho ta!"
Vừa mới nói xong, mang theo một cổ lực uy hiếp, hai nhóm người lập tức ngừng lại, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Diệp Khiêm. Ánh măt của Diệp Khiêm lạnh lùng giống như đao, vậy mà có thể chấn nhiếp làm cho đám người kia một câu cũng không dám nói. Hừ lạnh một tiếng, Diệp Khiêm chậm rãi từ trong đám người đi đến trước mặt Lương Yến, ngừng lại, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Bọn họ đều bán đá xây dựng, bây giờ lại ở đây nhao nhao nói, nếu không mua đá của bọn họ thì chúng ta sẽ không được khởi công." Lương Yến nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, xoay người, nhìn lướt qua đám người kia, lạnh lùng nói: "Là ai nói không cho ta khởi công?"
"Đây là lão bản của công ty chúng ta, các ngươi hiện tại có chuyện gì có thể cùng lão bản của chúng ta nói." Lương Yến ở một bên giới thiệu.
"Lão bản, ta tên là Triệu Diệc Khải, đá xây dựng nơi đây vẫn luôn là do ta phụ trách, thế nhưng mà người này lại bỗng nhiên muốn thò chân vào, đây không phải là muốn đoạt sinh ý của ta sao. Lão bản, ngươi cần phải làm chủ cho ta." Một nam trung tướng người thon gầy, tiến lên vài bước, cung kính nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng một nam trung niên có chút béo. "Lão bản, ta tên là Nghiêm Thiên Bảo, Hàn Hi Bằng đội trưởng đội cảnh sát hình sự là cậu em vợ của ta. Vốn đá xây dựng ở địa bàn này vẫn luôn do ta phụ trách, thế nhưng mà Triệu Diệc khải lại bỗng nhiên vượt địa bàn, rõ ràng là không nể mặt ta nha. Ta bị trêu chọc, nên mới nói nếu như không mua đá của ta, thì không thể mua đá của người khác, ta cũng không phải cố ý nhằm vào lão bản." Nam trung niên có chút béo nói.
Cười lạnh một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Như thế nào? Ngươi muốn dùng quan hệ để làm ta sợ sao? Nơi này là địa bàn của ngươi? Ta cho ngươi biết, ta Diệp Khiêm ở chỗ này xây dựng, thì nơi này chính là địa bàn của ta, chuyện gì cũng đều do ta làm chủ. Ngươi cũng đừng không phục, ngươi có thể cho cậu em vợ của ngươi tới đây, ngay cả hắn trông thấy ta, cũng phải cung kính. Muốn cùng ta đùa nghịch hung ác, ta thấy ngươi đã chán sống rồi phải không?"
Triệu Diệc Khải trên mặt không khỏi trồi lên một tia đắc ý, Nghiêm Thiên Bảo lại ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra có chút xấu hổ, sững sờ nói: "Lão... Lão bản, ta không phải có ý tứ kia... Ta..."
Diệp Khiêm phất phất tay, đánh gãy lời hắn muốn nói, ánh mắt chuyển hướng Triệu Diệc Khải, nói: "Tất cả mọi người đều đi ra lăn lộn, đơn giản chính là vì kiếm miếng cơm ăn, thế nhưng mà lăn lộn cũng có quy củ của lăn lộn, ngươi giẫm qua địa bàn người khác là ngươi không đúng."
Sắc mặt của Triệu Diệc Khải đỏ lên, hổ thẹn cúi đầu, hắn làm sao không hiểu đạo lý này, chỉ là hắn thấy công trình lớn như vậy, lợi ích khẳng định không nhỏ, cho nên mới vượt địa bàn.
"Như vậy đi, ta cho các ngươi đề một cái đề nghị. Đá nơi đây do hai người các ngươi phụ tráchi, sau đó gạch cũng do các ngươi phụ trách, hai người các ngươi tạm thời hợp tác, mỗi người đồng dạng xe đồng dạng tiền. Như thế nào? Có ý kiến gì hay không?" Diệp Khiêm nói, "Nếu như các ngươi không đống ý, thì cút ngay cho tao, ta cũng không tin các ngươi dám đến chỗ của ta nháo sự. Không tin các ngươi có thể thử xem."
Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải liếc nhau một cái, hai người đều có lỗi của riêng mình, hơn nữa công trình của Diệp Khiêm có thể làm lớn như vậy, tất nhiên có thủ đoạn của riêng hắn, bọn họ nào dám bướng bỉnh tìm chết. "Ta không có ý kiến!" Triệu Diệc Khải tỏ thái độ.
"Ta cũng không có ý kiến, hết thảy theo như lời lão bản nói." Nghiêm Thiên Bảo nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Vậy còn không được sao, tất cả mọi người đi ra buôn bán, cầu tài không cầu khí, liều ngươi chết ta sống để được gì? Tốt rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cũng đã đến giữa trưa, ta mời các ngươi ăn cơm."
"Không dám không dám, hẳn là chúng ta mời ngài mới đúng!" Hai người cuống quít nói.
"Ai trả đều giống nhau." Diệp Khiêm nói, "Tốt rồi, để cho người của các ngươi giải tán đi, để cho bọn họ nên làm gì thì đi làm cái đó, nếu công trình của ta bởi vì các ngươi mà trì hoãn, thì lúc đó đừng trách ta không nể mặt."
"Đúng, đúng, lão bản yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì." Hai người nói xong, quay người hướng thủ hạ của mình nói: "Đều nhanh đi về đi, nắm chặt thời gian làm việc, nếu làm trễ nãi, lão tử lột da của các ngươi."
Đám thủ hạ kia, nghe được câu này, nhao nhao tán đi. Bọn hắn cũng vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi, hơn nữa hai nhòm người này còn quen biết nhau, bình thường cũng thường xuyên ngồi uống rượu huyên thuyên, nếu mà đánh nhau thật, thì thật sự có chút khó khăn. Chuyện bây giờ đã được giải quyết như vậy, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.
Diệp Khiêm chẳng những thuận lợi giải quyết chuyện này, hơn nữa còn có thể lôi kéo nhân tâm. Chớ xem thường những người bán đá này, họ cũng có thể xem như là rắn rít địa phương, có thể thu bọn họ, đối với Diệp Khiêm rất có lợi. Diệp Khiêm quay người nhìn Lương Yến, nói: "Lương trợ lý, ngươi đã khổ cực rồi, mọi chuyện đã giải quyết, ta đây đi trước. Về sau nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho ta."
Lương Yến nhẹ gật đầu, nói: "Diệp tổng, ngươi yên tâm đi thôi, chuyện nơi đây giao cho ta là được, ta cam đoan công trình sẽ hoàn thành đúng thời hạn."
Diệp Khiêm vừa bước được vài bước, nghe được lời nói của nàng, không khỏi ngừng lại, bất đắc dĩ nhìn Lương Yến, nói: "Nha đầu, ngươi không thể nói câu khác sao, lại nói ta yên tâm đi thôi, giống như ta sắp đi chết vậy."
Lương Yến sững sờ, lập tức hé miệng nở nụ cười.