"Vậy Nhã nhi..." Diệp Khiêm thăm dò hỏi.
"Đúng vậy, Nhã nhi là hài tử của ta cùng Phù Sinh. Năm đó, sau khi ta ly khai Phù Sinh, ta chưa có về nhà, định mang theo Nhã nhi đi nước ngoài. Một nữ nhân mang theo hài tử phiêu bạt ở đất khách quê người, gian khổ trong đó không phải một câu rất mệt là có thể nói rõ ràng. Triệu Thiên Hào là lúc đó đi vào cuộc sống của ta, hắn ở nước ngoài buôn bán, trên người của hắn cũng có sự chấp nhất giống như Phù Sinh; thế nhưng mà, ta lúc đầu căn bản cũng không có chuẩn bị tâm lý yêu thêm lần nữa. Nhưng mà, Thiên Hào vẫn yên lặng quan tâm lấy mẹ con chúng ta, chiếu cố chúng ta, nói không tâm động đó là giả dối, chỉ là trong lòng ta, đã có một người nam nhân. Ta nói với Thiên Hào, lòng ta chỉ có thể chứa được một người nam nhân. Nhưng mà, hắn lại nói không có sao, chỉ cần có thể chiếu cố mẹ con chúng ta chính là hạnh phúc của hắn."
"Kỳ thật qua nhiều năm như vậy, ta cùng Thiên Hào chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, ở cùng một cái mái hiên, cẩn thận chăm sóc lẫn nhau. Có đôi khi ta cảm thấy được, ta cùng Thiên Hào quan hệ càng giống như là tri kỷ. Thiên Hào cũng chưa từng có một câu oán trách, cũng chưa từng có bức ta nhất định phải gả cho hắn. Lại nói tiếp, ta thật không phải là một cô gái tốt, có lỗi với Phù Sinh, lại có lỗi với Thiên Hào." Chu Nhược Lan cười khổ một tiếng, nói.
Diệp Khiêm một hồi ngạc nhiên, hoàn toàn thật không ngờ, Chu Nhược Lan cùng Triệu Thiên Hào sinh hoạt lâu như vậy, nhưng chỉ là vợ chồng trên dnah nghĩa."A di là một cô gái tốt, Triệu bá bá cũng là một nam nhân tốt, lão bản cũng thế." Diệp Khiêm nói. Ngoại trừ cái này, hắn thật sự không biết phải hình dung như thế nào.
"A di, con đã tìm được a di, con muốn giao lại sản nghiệp của lão bản cho a di. Con nghĩ, đây cũng là điều mà lão bản hi vọng trông thấy." Diệp Khiêm nói.
Chu Nhược Lan lắc đầu, nói: "Nếu Phù Sinh nhìn trúng ngươi, tuyển ngươi làm người nối nghiệp, vậy ngươi cũng đừng có cô phụ kỳ vọng của hắn, giúp hắn thủ vững phần sản nghiệp này. Sản nghiệp này của hắn, môt phần là dùng hạnh phúc của ta và hắn đổi lấy, phần còn lại là sự hứa hẹn cùng trách nhiệm của hắn đối với những người trong thôn."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, hít thật sâu một hơi, nhẹ gật đầu. Chu Nhược Lan từ biểu lộ có thể nhìn ra, nàng có ý tứ chân thành, không phải làm ra vẻ, nếu như nàng muốn phần sản nghiệp này thì nàng đã sớm đến gặp Trần Phù Sinh.
"Mộ Phù Sinh ở nơi nào? Ngày mai có thể cùng ta đi tế mộ hắn không?" Chu Nhược Lan hỏi.
"Tốt, sáng sớm ngày mai con sẽ đi cùng a di." Diệp Khiêm nói, "Còn Nhã nhi... Có nên gọi nàng cùng đi không?"
"Dù sao cũng là cha ruột của nàng, Nhã nhi cũng nên đi bái tế hắn." Chu Nhược Lan nói, "Diệp Khiêm, có thể đáp ứng ta, giúp ta giữ bí mật này? Ta không hy vọng Nhã nhi biết chuyện này."
Diệp Khiêm không có hỏi tới, Chu Nhược Lan nghĩ như vậy nhất định có nguyên nhân của nàng, hơn nữa Trần Phù Sinh dù sao đã qua đời rồi, để cho Nhã nhi biết rõ thì có thể làm gì đây? Có lẽ sẽ chỉ làm cho Nhã nhi thêm một tia phiền não cùng đau thương. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nhận lời.
"Mẹ, chuyện mẹ vừa nói có phải là thật hay không?" Bỗng nhiên, Triệu Nhã từ trong phòng ngủ đi ra, trên mặt toàn là nước mắt, mang theo ngữ khí chất vấn hỏi. Nha đầu kia một mực muốn biết mẹ mình cùng Diệp Khiêm nói chuyện gì, cho nên vụng trộm trốn ở phía sau cửa nghe lén, lại không nghĩ, nhờ vậy mà nàng biết được chuyện mà mẹ nàng giấu kín.
Chu Nhược Lan sững sờ, hiển nhiên là không ngờ những lời nói của mình lại bị Triệu Nhã nghe được. Có chút thở dài, Chu Nhược Lan nói: "Con cũng nghe được rồi, mẹ cũng tựu không dối gạt con làm gì. Đúng vậy, Trần Phù Sinh là cha ruột của con."
"Vì cái gì? Vì cái gì mẹ lâu nay không cho con biết? Mẹ lừa con lâu như vậy, vì cái gì không tiếp tục gạt con một lần nữa? Con hận mẹ, con cả đời đều không muốn trông thấy mẹ." Gương mặt phẫn nộ của Triệu Nhã tràn đầy nước mắt, quát. Nàng có điểm giống cha mẹ của nàng, đều quật cường như vậy, cho nên khi nghe tin tức này, biết được người mà mình kêu ba ba hơn hai mươi năm, vậy mà không phải là phụ thân của mình, nên biểu hiện vô cùng kích động.
Nói xong, Triệu Nhã liền xông ra ngoài.
"Triệu..." Diệp Khiêm vừa đứng lên chuẩn bị đuổi theo, Chu Nhược Lan lại đem Diệp Khiêm ngăn lại, nói: "Được rồi, để cho nàng đi thôi, tính cách của nàng giống như ta trước đây, đều là cố chấp quật cường như vậy, để cho nàng yên tĩnh một chút a."
"A di không có sai, con nghĩ Nhã nhi cũng chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận mà thôi, không có chuyện gì đâu." Diệp Khiêm nhìn khuôn mặt u sầu của Chu Nhược Lan, an ủi.
Chu Nhược Lan đắng chát nở nụ cười, nói: "Nhã nhi hận ta cũng là phải, dù sao ta đã để cho bọn hắn nhiều năm như vậy ngay cả mặt mũi đều không có gặp."
Diệp Khiêm nhìn nàng, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể âm thầm thở dài.
"Diệp Khiêm, ta xem ra Nhã nhi rất thích ngươi, ta hi vọng các ngươi không nên dẫm vào vết xe đổ của ta cùng Phù Sinh. Kỳ thật chỉ cần hai người có thể ở cùng một chỗ, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất rồi, trách nhiệm cũng tốt, hứa hẹn cũng tốt, đều có thể cùng tình yêu cùng tồn tại." Chu Nhược Lan nói.
Diệp Khiêm trong nội tâm cũng tinh tường, Triệu Nhã tuy luôn làm trái ý mình, nhưng nha đầu kia quả thật rất yêu thích mình. Diệp Khiêm không ngốc, hắn đương nhiên nhìn ra, chỉ là Diệp Khiêm không biết nên tiếp nhân tình cảm của Triệu Nhã như thế nào. Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng nở nụ cười, xem như cho Chu Nhược Lan câu trả lời.
Chu Nhược Lan nhìn ở trong mắt, tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, có chút thở dài, cũng không có tiếp tục truy vấn. "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc." Chu Nhược Lan nói.
"Vậy a di nghỉ ngơi trước, con đi trước, buổi tối con lại tới cùng a di ăn cơm." Diệp Khiêm đứng lên, nói.
"Không cần, ta không có muốn ăn, ngươi buổi tối cùng Nhã nhi đi ăn đi." Chu Nhược Lan nói, "Buổi sáng ngày mai nhớ rõ mang ta đi mộ của Phù Sinh bái tế một chút."
"Dạ!" Diệp Khiêm gật gật đầu đáp ứng, quay người đi ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, chỉ thấy Chu Nhược Lan tựa hồ già đi rất nhiều, trên mặt không có chút tinh thần nào. Có lẽ, nàng một mực ủng hộ Trần Phù Sinh, hôm nay người yêu đã chết, cơ thể và đầu óc của nàng đã quá mệt mỏi.