Lúc Diệp Khiêm gọi điện thoại cho hắn, Hoàng Phủ Kình Thiên liền hiểu rõ, tiểu tử này lại là muốn lợi dụng hắn. Bất quá, đối với Hoàng Phủ Kình Thiên mà nói, chuyện này cũng không hoàn toàn xem như là lợi dụng, dù sao cũng giống như lời Diệp Khiêm đã nói, chuyện này liên quan đến rất nhiều người có tính chất rất nghiêm trọng. Nếu như không phải vì Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển thất bại, thì đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, Hoàng Phủ Kình Thiên có thể tọa sơn quan hổ đấu, ngồi nhặt tiện nghi.
Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển liên thủ cũng không chống đỡ được Đằng Tỉnh Thiên Hương, cũng không thể lại để cho Hoàng Phủ Kình Thiên tự thân xuất mã a. Chuyện này ngược lại không phải là không thể được, bất quá đã đến loại cấp bậc như Hoàng Phủ Kình Thiên, nếu có thể không động thủ thì hắn sẽ không động thủ. Ngay cả Diệp Khiêm ở trong tay của hắn đều không qua được một chiêu, thì chớ nói chi là Đằng Tỉnh Thiên Hương.
Đằng Tỉnh Thiên Hương trầm mặc một lát, hiện tại tình huống như vậy, nàng nếu như đi xuống dưới không thể nghi ngờ là đi tìm cái chết, còn không bằng lại để cho bọn người Diệp Khiêm đi lên, có lẽ nàng còn có thể tìm được một cơ hội chạy thoát. Dù cho không thể trốn khỏi Hoa Hạ, tối thiểu cũng phải đem chuyện Nanh Sói đang ở thành phố Thượng Hải truyền về tổ chức.
Nghĩ tới đây, Đằng Tỉnh Thiên Hương có chút nở nụ cười, nói: "Diệp tiên sinh đã có tâm, vì sao không tự mình lên đây?"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ta khuyên Đằng Tỉnh tiểu thư hãy thúc thủ chịu trói đi a, hôm nay ngươi có làm như thế nào cũng không thể rời khỏi nơi đây. Ta cũng nói thiệt cho ngươi biết, chẳng những nơi này có người của ta bao vây, đằng sau còn có mấy con rùa đen đang chờ người."
Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi bất đắc dĩ cười cười, tiểu tử này thật đúng là tinh như quỷ a, nguyên lai đã sớm phát hiện hắn ở chỗ này rồi, lại còn một mực làm như cái gì cũng không biết.
Đằng Tỉnh Thiên Hương có chút sửng sốt, ngắm nhìn nơi xa, quả nhiên trông thấy một chiếc màu đen xe đậu ở cách đó không xa. Lông mày không khỏi có chút nhíu lại, nói: "Nếu như Diệp tiên sinh lo sợ thì cứ tiếp tục đứng ở nơi đó đợi a. Bất quá ngoài sân có vẻ như rất lạnh, có muốn ta đưa cho ngươi một cái áo khoát không?"
"Đều nói nữ nhân Nhật Bản am hiểu phục thị nam nhân nhất, xem ra một chút cũng không giả ah. Bất quá không cần phiền toái Đằng Tỉnh tiểu thư, Diệp mỗ có bạn gái, ngươi không có hi vọng rồi, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi." Diệp Khiêm nói, "Bất quá vẫn phiền toái Đằng Tỉnh tiểu thư ở trên đó pha trà ngon, Diệp mỗ sẽ tự mình đi lên. Nói không chừng sẽ đem ngươi thu nhận."
"Có thể làm nô lệ cho Nhị thiếu gia của chúng ta, chính là phúc khí của ngươi rồi, nhanh đi chuẩn bị đi." Đám kia tiểu tử cũng đi theo kêu la nói.
"Đúng vậy a, Nhị thiếu gia của chúng ta rất uy vũ, cam đoan đêm nay sẽ cho ngươi cảm giác dục tiên dục tử." Càng nói càng có chút không tưởng nổi rồi, làm cho Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ cười cười. Nhìn Vương Hổ, nói: "Ngươi ở nơi này trông coi, nếu có người dám chạy ra bên ngoài, giết chết bất luận tội." Diệp Khiêm cố ý nói rất lớn, đây là nói cho Đằng Tỉnh Thiên Hương nghe, cũng là nói cho Hoàng Phủ Kình Thiên nghe.
Hoàng Phủ Kình Thiên tự nhiên hiểu rõ, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này rõ ràng đang hận hắn tọa sơn quan hổ đấu.
Sau đó nhìn thoáng qua Jack, Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Jack, ngươi củng ta đi lên a."
"Ách, đã lâu rồi không có động thủ, không biết công phu có bị thụt lui hay không nữa." Jack nhúc nhích thân thể, nói, "Lão đại, hay là gọi thêm mấy người a, bọn họ có khả năng sẽ có súng." Đây cũng không phải là Jack sợ hãi, mà là đang ở cục diện mang tính áp đảo, nếu như Diệp Khiêm không cẩn thận trúng đạn, vậy thì có chút xấu hổ chết người ta rồi a, lúc đó hai chữ "vương giả" lính đánh thuê thế giới cũng có thể lấy xuống rồi nha.
Diệp Khiêm không có phản đối, nhẹ gật đầu, hắn cũng không có cuồng vọng đến tình trạng kia. Loại tình huống này, Diệp Khiêm không cần phải tự mình ra trận. Để vài thành viên của công ty bảo an Thiết Huyết xung phong, sau đó Jack cùng Diệp Khiêm đi vào trong biệt thự, Vương Hổ cũng phất phất tay, phân phó xuống dưới, mọi người cũng bắt đầu thu nhỏ vòng vây lại.
Trong tay Đằng Tỉnh Thiên Hương có súng, thế nhưng mà dưới tình huống không có 100% nắm chắc giết chết Diệp Khiêm nàng không dám nổ súng. Nàng phải đợi đến lúc Diệp Khiêm đến trước mặt nàng, dưới tình huống nàng có thể có 100% tiêu diệt Diệp Khiêm thì mới có thể nổ súng.
Âu Dương Thành khẩn trương nhìn Đằng Tỉnh Thiên Hương, có chút phẫn nộ nói: "Đều do ngươi làm hại, nếu như không phải ngươi, như thế nào lại biến thành như vậy."
Đằng Tỉnh Thiên Hương hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn trách ta? Nếu như không phải ngươi trêu chọc Diệp Khiêm, thì làm sao sẽ có cục diện như ngày hôm nay. Ngươi không phải ở phía trên còn có người sao? Còn không mau nghĩ biện pháp để cho hắn tranh thủ thời gian giải quyết chuyện này, nếu không chỉ sợ đêm nay ngươi cùng ta đều đừng nghĩ có thể đi ra ngoài."
"Người đi ra không được chính là ngươi, ta là phó bí thư thành phố thị Thượng Hải, cho dù tiểu tử kia có liều lĩnh thế nào, hắn cũng không dám giết chết ta." Âu Dương Thành nói.
Khinh thường nở nụ cười một tiếng, Đằng Tỉnh thiên Hương chỉ cảm thấy Âu Dương Thành chính là một kẻ phế vật, một kẻ rác rưởi, thật không rõ hắn làm thế nào mà bò tới vị trí như ngày hôm nay. Thế cục trước mắt đã rất rõ ràng, Diệp Khiêm gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà cục công an thành phố Thượng Hải đều không có phản ứng chút nào, chuyện này cũng đủ để thấy Diệp Khiêm đã sớm sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện, cho dù có giết chết bọn họ cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
"Ngươi còn không nhìn ra được sao? Cho dù hắn hiện tại giết chết ngươi, cũng không có bất cứ chuyện gì xảy ra." Đằng Tỉnh Thiên Hương nói, "Hơn nữa, nơi đây nhiều người như vậy, coi như là có người truy cứu xuống, hắn cũng có thể tùy tiện tìm một người thế tội. Ngươi còn đang nằm mơ là hắn không dám giết ngươi sao?."
Toàn thân Âu Dương Thành run lên, lại cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Đằng Tỉnh Thiên Hương nói rất có lý. Đúng vậy a, phía dưới nhiều người như vậy, cho dù Diệp Khiêm giết chết hắn, cũng có thể tìm một người gánh tội thay. Trong lúc nhất thời, Âu Dương Thành không khỏi có chút bối rối, hỏi: "Chuyện này... Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi hỏi ta làm sao bây giờ, ta làm sao biết bây giờ phải làm sao a? Hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi." Đằng TỈnh Thiên Hương có chút bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Thành, nói.
Bốn thành viên công ty bảo an Thiết Huyết đi vào trong biệt thự, trên tay bọn họ cầm súng một bộ dạng cảnh giác, sau đó Diệp Khiêm cùng Jack mới chậm rãi đi đến. Công ty bảo an Thiết Huyết là một công ty bảo an cở lớn, bởi vì liên quan đến công tác bảo an khá rộng, nên đã sớm đã xin giấy phép sử dụng súng, cho nên hiện tại bọn họ dùng súng đều là hợp pháp. Bất quá, mỗi tháng phải tiến hành kiểm tra theo thông lệ một lần mà thôi.
Hai thành viên Bát Kỳ sau lưng Đằng Tỉnh Thiên Hương vừa định rút súng ra, Đằng Tỉnh Thiên Hương liền cuống quít phất phất tay ngăn cản bọn họ lịa. Lúc này rút súng ra, không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết ah. Nàng còn đang đợi Diệp Khiêm tiến lại gần nàng, nàng mới có cơ hội một kích đánh chết hết. Đáng tiếc chính là, Diệp Khiêm cũng không có làm giống nàng mong muốn.
Sau khi bước vào biệt thự, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, ngón tay đem tàn thuốc bắn đi ra, bốn thành viên công ty bảo an Thiết Huyết không chút do dự trực tiếp bắn chết hai thành viên Bát Kỳ sau lưng Đằng Tỉnh Thiên Hương. Chuyện này có chút lại để cho Đằng Tỉnh Thiên Hương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dựa theo hiểu biết của nàng đối với Diệp Khiêm, tiểu tử này chắc chắn sẽ không ra tay nhanh như vậy, hắn nghe lén nàng nói chuyện, nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng.
Chứng kiến tình hình như vậy, Đằng Tỉnh Thiên Hương cuống quít sờ tay vào ngực, thế nhưng mà súng trên tay Jack đã sớm nhắm ngay nàng, có chút cười nói: "Đừng nhúc nhích, Đằng Tỉnh tiểu thư nếu như không muốn chết, tốt nhất đừng nhúc nhích a."
Khóe miệng của Đằng Tỉnh Thiên Hương co quắp vài cái, tức giận thu hồi tay của mình. Trước mặt nàng là thành viên lính đánh thuê Nanh Sói, nàng cũng không có tự tin nói kỹ thuật bắn súng của nàng so với Jack nhanh hơn. "Diệp tiên sinh đây là ý gì?" Đằng Tỉnh Thiên Hương tức giận nói.
"Ta chỉ dùng đạo của người trả lại cho người mà thôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Giờ phút này Âu Dương Thành đã sớm bị hù run rẩy không thôi, cả người tê liệt ngã xuống trên ghế sa lon, mùi khai nước tiểu từ trên người bốc ra. Hắn vậy mà bị hù tiểu ra quần. Jack chậm rãi đi đến bên cạnh Đằng Tỉnh Thiên Hương, từ trên người nàng lấy ra một khẩu súng cùng một con dao găm, đưa tới trong tay một thành viên công ty bảo an Thiết Huyết.
Đằng Tỉnh Thiên Hương để cho hắn đi lên, mà không có giữa đường bắn lén hắn, Diệp Khiêm liền biết rõ, nữ nhân này nhất định là muốn tìm cơ hội thật tốt để đánh lén hắn. Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không ngốc mà cho nàng có cơ hội như vậy, hiện tại người của hắn nhiều như vậy, mà đối phương cũng không phải loại người tốt gì, Diệp Khiêm cũng không cần phải cùng nàng giả nhân giả nghĩa.
Đi đến ghế sa lon ngồi xuống, Diệp Khiêm mỉm cười, nhìn Âu Dương Thành, nói: "Âu Dương phó bí thư, có muốn đi thay đồ hay không?"
Âu Dương Thành lúc này đã vô cùng sợ hãi, rất muốn đứng lên chạy khỏi nơi này, tuy nhiên lại phát giác hai chân của hắn vậy mà không có chút sức lực nào.
Dừng một chút, Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Vốn chúng ta giống như là nước giếng không phạm nước sông, nhưng ngươi lại vẫn có ý nghĩ tìm người tới giết ta, cho nên ngươi mới có kết quả như ngày hôm nay. Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ có người thay ta xử lý ngươi." Sau đó nhìn thành viên công ty bảo an Thiết Huyết bảo sau lưng nói: "Đem hắn mang đi ra ngoài."
Âu Dương Thành có bán đứng cơ mật quốc gia hay không, chuyện này tự nhiên sẽ có người cục Quốc An đi điều tra, Diệp Khiêm cũng không có cảm thấy hứng thú. Hiện tại Diệp Khiêm chỉ muốn làm rõ cái tổ chức thần bí sau lưng Đằng Tỉnh Thiên Hương là tổ chức gì?.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Đằng Tỉnh Thiên Hương, nói: "Tốt rồi, chúng ta bây giờ hãy nói chính đề a. Nói cho ta biết, tổ chức sau lưng ngươi là tổ chức gì? Mục đích của ngươi đến Hoa Hạ lần này là gì?"