Toàn thân Tiểu Vũ run rẩy, nước mắt ràn rụa, hài tử đáng thương chưa từng thấy tình cảnh như vậy, chỉ sợ về sau đối với tâm lý của nàng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn. Diệp Khiêm chậm rãi ôm lấy Tiểu Vũ, móc ra điện thoại gọi cho nhà tang lễ.
"Thúc thúc, mụ mụ làm sao vậy? Mụ mụ không cần Tiểu Vũ nữa sao?" Âm thanh ngây thơ của Tiểu Vũ tràn đầy khủng hoảng, bi thương do mất đi thân nhân.
Diệp Khiêm không biết làm thế nào để an ủi nữ hài tử đáng thương này, đành đem nàng bế lên, nói: "Mụ mụ đi đến thế giới khác rồi, chỗ đó không có thống khổ không có bi thương, chỉ có hạnh phúc cùng an tường."
Tiểu Vũ không hiểu, chớp đôi mắt to nhìn Diệp Khiêm, đang tưởng tượng xem đó thế giới gì. Hiển nhiên, nàng còn nhỏ nên không biết, người đã chết là mất hết tất cả, không có đi đến thế giới nào khác.
Đi đến bên trong phòng ngủ, trên bàn trang điểm có một phong thơ, là một phong di thư. Diệp Khiêm liền đối với Kỷ Mộng Tình liền không còn môt tia đồng tình nào, bất kể như thế nào, với tư cách mẫu thân của Tiểu Vũ, nàng lựa chọn kết cục như vậy, thì Tiểu Vũ làm sao chịu nổi. Đem hài tử nhỏ tuổi lẻ loi trơ trọi vứt bỏ trên thế giới này, đây là một loại tra tấn tàn ác.
Nội dung di thư đại khái là, Kỷ Mộng Tình bị người nam nhân kia lừa gạt tài lừa gạt sắc, tất cả gia sản của nàng toàn bộ đã rơi vào túi của người nam nhân kia, nàng thực xin lỗi Tiểu Vũ, nàng không còn mặt mũi tại sống tiếp trên thế giới này. Trong ánh mắt Diệp Khiêm bắn ra một đạo sát ý nồng đậm, Kỷ Mộng Tình kết cục chỉ có thể coi là tự làm tự chịu, nhưng người nam nhân kia tuyệt đối không thể tha thứ, những thứ của Kỷ Mộng Tình đều thuộc về Tiểu Vũ, bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt đi.
Không bao lâu, xe của nhà tang lễ liền tới, đem thi thể của Kỷ Mộng Tình lên xe. Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Tiểu Vũ, nói: "Tiểu Vũ, về sau con ở cùng với thúc thúc có được không?"
Tiểu Vũ nhìn Diệp Khiêm một chút, hỏi: "Còn mụ mụ thì sao? Mụ mụ cũng ờ cùng với thúc thúc sao?"
Diệp Khiêm đắng chát nở nụ cười, nói: "Mụ mụ bất hòa với thúc thúc nên không ở cùng với thúc thúc, mụ mụ đi lên thiên đường rồi, mụ mụ sẽ ở đó bảo vệ cho Tiểu Vũ."
"Thế nhưng mà, Tiểu Vũ muốn mụ mụ phải làm sao bây giờ?" Hai mắt của Tiểu Vũ đỏ lên, nước mắt lại nhịn không được chảy ra. Có lẽ, nữ hài tử thông minh này đã biết chuyện gì xảy ra, chỉ là nàng không muốn tiếp nhận sự thật như vậy mà thôi.
"Lúc con muốn gặp mẹ, thì vào buổi tối con hãy ngẩng đầu nhìn những ngôi sao tren bầu trời, đó là ánh mắt của mẹ con, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn Tiểu Vũ." Diệp Khiêm hiển nhiên là đang dùng lời nói dối để an ủi nữ hài tử đáng thương này.
Tiểu Vũ cái hiểu cái không, nhìn Diệp Khiêm, được Diệp Khiêm ôm ấp nên thân hình nhỏ yếu của nàng rốt cục chậm rãi đình chỉ run rẩy. Có lẽ, ở trong lòng Diệp Khiêm nàng cảm giác được an toàn, làm cho nàng có một loại cảm giác dựa vào. "Thúc thúc, Tiểu Vũ không có ba ba, Tiểu Vũ muốn có ba ba, Tiểu Vũ có thể gọi thúc thúc là ba ba không?" Tiểu Vũ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, nói: "Tốt, vậy sau này thúc sẽ là ba ba của con, về sau có ba ba đây, ai cũng không thể khi dễ con."
"Ba ba!" Tiểu Vũ rất ngọt ngào kêu một tiếng, tiếng kêu này của Tiểu Vũ cũng làm cho Diệp Khiêm cảm giác được một loại trách nhiệm. Nhưng mà Diệp Khiêm cũng không hối hận, hài tử đáng thương này nên được hưởng hạnh phúc trong tương lai, Diệp Khiêm cũng tin tưởng, mình có thể cho Tiểu Vũ một con đường huy hoàng. Thế nhưng mà, bất kể như thế nào, đều không thể đền bù chuyện Kỷ Mộng Tình chết ở trước mặt nàng, chuyện này đối với nàng tạo thành tổn thương tâm lý rất lớn.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, ôm Tiểu Vũ đi ra ngoài. Vừa tới cửa, cửa nhà lại bị đẩy ra, một người trung niên nam tử ôm một thiếu nữ xinh đẹp đi đến. Tên nam tử kia đúng là người nam nhân lần trước Diệp Khiêm trông thấy cùng với Kỷ Mộng Tình, lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, một cổ sát ý dâng lên.
Thiếu nữ xinh đẹp nhìn Diệp Khiêm cùng Tiểu Vũ, sau đó tiến đến bên tai Triệu Nam Hào, nói: "Lão công, những người này là ai à? Anh không phải nói đây là nhà của anh sao?"
"Nơi đây đương nhiên là nhà của anh, anh sẽ đuổi bọn hắn đi ngay." Triệu Nam Hào nói. Nói xong, rất cao ngạo lườm Diệp Khiêm, nói: "Ngươi là nam nhân của nữ nhân kia? Vừa vặn, mang theo nữ hài tử xui xẻo này cút đi. Nữ nhân kia khi còn sống đã đem tất cả sản nghiệp kể cả căn nhà này đều chuyển nhượng cho ta, nói cách khác, về sau ta là chủ nhân của căn nhà này."
Diệp Khiêm cau mày, đang chuẩn bị nói chuyện, Tiểu Vũ bỗng nhiên từ trên người hắn nhảy xuống, vọt tới trước người Triệu Nam Hào, nắm cánh tay của hắn hung hăng cắn xuống. Triệu Nam Hào bị đau, hung hăng đẩy Tiểu Vũ ra, giơ tay lên chuẩn bị tát nàng một cái. Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, một cước hung hăng đạp tới, lập tức đem Triệu Nam Hào đạp ra bên ngoài cửa.
"À?" Thiếu nữ xinh đẹp hét lên một tiếng, kinh hãi nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi... Ngươi như thế nào lại đánh người." Nói xong, cuống quít chạy đến bên người Triệu Nam Hào nâng hắn dậy.
Triệu Nam Hào đi đến trước mặt Diệp Khiêm, phẫn nộ nói: "Ngươi dám đánh ta?"
Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi trước tiên hãy nghĩ xem ngươi có còn mạng để tiêu xài số tiền này hay không." Nói xong, ôm lấy Tiểu Vũ, đi ra ngoài. Dù sao cũng là trước mặt Tiểu Vũ, Diệp Khiêm không muốn cho nàng chứng kiến tình cảnh huyết tinh, chuyện này đối với sự phát triển của nàng khẳng định không tốt.
"Ba ba, hắn chính là người thường xuyên đánh mụ mụ, đánh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chán ghét hắn." Ra cửa, Tiểu Vũ vẫn dùng ánh mắt ngây thơ kèm theo hận ý nhìn Triệu Nam Hào. Loại ánh mắt này, để cho Diệp Khiêm cũng không khỏi có chút kinh ngạc, đây là một hài tử nhỏ tuổi tại sao lại có ánh mắt này? Có lẽ, đứa nhỏ này đã biết mẹ của mình chết rồi, biết mẹ của nó bởi vì Triệu Nam Hào mà chết.
Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm giác được, tương lai, Tiểu Vũ nhất định sẽ là một nhân vật làm cho mọi người kinh hãi.
Mang theo Tiểu Vũ về tới biệt thự của Tống Nhiên, Tống Nhiên vẫn chưa về, Diệp Khiêm nhìn Tiểu Vũ nở nụ cười một chút, nói: "Con ngôi xem TV đi, ba ba đi làm cơm, được không?"
Tiểu Vũ gật gật đầu, không nói gì, bên trong ánh mắt còn có nồng đậm hận ý cùng ưu thương, đây là ánh mắt một đứa bé không nên có ah.
Diệp Khiêm yên lặng thở dài, đi vào trong phòng bếp.
Hơn sáu giờ tối, Tống Nhiên trở về, trông thấy trong phòng khách đang có một đứa bé ngồi đó, không khỏi có chút sửng sốt một chút. Đổi giày ở nhà, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ ngồi xuống, Tống Nhiên có chút nở nụ cười, nói: "Tiểu bằng hữu, con tên là gì?"
Tiểu Vũ nháy con mắt, quay đầu nhìn Tống Nhiên, nói: "Tiểu Vũ, tỷ tỷ là bạn gái của ba ba sao?"
"Ba ba?" Tống Nhiên có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi, "Ba ba của con là ai?"
"Nhiên tỷ, trở về rồi à, tỷ chờ một chút, cơm sắp xong rồi." Lúc này Diệp Khiêm từ phòng bếp nhô đầu ra, cười cười, nói.
Tống Nhiên giật mình, xem ra ba ba trong miệng Tiểu Vũ chính là Diệp Khiêm rồi, thế nhưng mà Diệp Khiêm lúc nào lại có một đứa con gái lớn như vậy ah. Diệp Khiêm một mực sống ở nước ngoài, tại Hoa Hạ chắc chắn sẽ không có con gái. "Con hi vọng tỷ tỷ làm bạn gái của ba ba con sao?" Tống Nhiên cười cười, hỏi.
"Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu như làm mụ mụ của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sẽ rất thích." Tiểu Vũ nói.
Tống Nhiên trên mặt tràn đầy bộ dáng tươi cười, sờ lên đầu Tiểu Vũ, nói ra: "Tiểu Vũ cũng rất xinh đẹp ah." Nữ nhân ai cũng thích người khác nói chính mình xinh đẹp, cho dù là một đứa bé nói, cũng làm cho nàng rất vui vẻ.
Diệp Khiêm rất nhanh làm xong đồ ăn, đây là món ăn vùng biển Ca-ri-bê chính tông. Ba người giống như người một nhà, hạnh phúc ăn bữa tối.
Diệp Khiêm còn chưa từng chăm sóc tiểu hài tử, bất quá Tiểu Vũ ngược lại rất nghe lời, sau khi ăn xong, Tống Nhiên mang theo Tiểu Vũ đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, tiểu nha đầu cũng rất tự giác đi ngủ. Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên ngồi xuống trong phòng khách, Diệp Khiêm đem chuyện của Tiểu Vũ nói đơn giản một lần, Tống Nhiên sau khi nghe xong, thở dài, cảm thấy nha đầu Tiểu Vũ này thật sự là quá đáng thương.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Nam Hào bị người phát hiện chết tại nhà của mình, tất cả tài sản mà hắn lấy từ Kỷ Mộng Tình toàn bộ đều để lại cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ không đủ 18 tuổi, tạm thời do Diệp Khiêm phụ trách quản lý. Triệu Nam Hào chết giống như Kỷ Mộng Tình, đều là nằm trong bồn tắm, cổ tay có vết thương rất sâu, mất máu quá nhiều mà chết. Bất quá cảnh sát thông qua hiện trường điều tra, biết được không phải tự sát, mà là bị giết, nhưng đối với hung thủ là ai, căn bản không có đầu mối.
Xử lý xong tang sự của Kỷ Mộng Tình, Diệp Khiêm mang theo Tiểu Vũ trở về nhà lão tía. Hắn còn có chuyện phải xử lý, Tống Nhiên cũng phải quản lý tập đoàn Hạo Thiên nên không thể chiếu cố Tiểu Vũ, vừa vặn lão tía cũng một mực hy vọng có thể ôm cháu trai, Tiểu Vũ liền tạm thời giao cho lão tía chiếu cố. Lúc lão nhân gia trông thấy tiểu nha đầu thì phi thường vui vẻ, tiểu nha đầu miệng cũng rất ngọt, mở miệng một tiếng gia gia làm cho lão tía vui vẻ không thôi. Diệp Khiêm đem thân thế của Tiểu Vũ nói cho lão tía, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão tía hiện lên đầy vẻ thương tiếc, thở dài thật sau. Diệp Khiêm tin tưởng, lão tía sẽ đem Tiểu Vũ coi như cháu gái ruột của lão, giống như là trước kia đã coi hắn là con ruột của lão.
Sau khi cùng Tiểu Vũ thương lượng, Diệp Khiêm quyết định gọi nàng là Diệp Lâm. Chỉ là, ai cũng thật không ngờ, vài chục năm về sau, nữ hài tử gọi là Diệp Lâm này, đã trở thành Trúc Diệp Thanh nổi danh của thành phố Thượng Hải, hắc bạch hai nhà đều đối với nàng kính sợ ba phần. Chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới. (tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời xem Siêu Cấp Binh Vương 2!)
Xử lý xong những chuyện này, Diệp Khiêm cũng đem tinh thần toàn bộ vùi đầu vào việc đối phó tập đoàn Phi Tường. Công tác phá bỏ và di dời của tập đoàn Phi Tường, gặp rất nhiều lực cản, bởi vì chi phí phá bỏ và dời đi nơi khác quá thấp, những hộ gia đình ở trong thành cũ đều không muốn rời đi, làm công tác phá bỏ và dời đi nơi khác trong lúc nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.