Cho nên, ý định đầu tiên của Diệp Khiêm là ngăn chặn hành động thu mua cổ phiếu của Tào Hồng Nhạc, Diệp Khiêm tin tưởng chỉ cần thời gian một buổi tối, hắn có thể đem đại cục ổn định, đến lúc đó coi như là Tào Hồng Nhạc có muốn cá chết rách lưới, chỉ sợ cũng vô lực.
Tào Du Lương lúc này đang ở trong một quán trà. Quán trà ở Đài Loan cũng khá giống như ở Nhật Bản, nơi đây không chỉ là nơi thưởng thức trà, mà nó còn có thể liên quan đến các ngành dịch vụ khác, đây cũng là nguyên nhân hơn phân nửa người trẻ tuổi đều thích đến quán trà. Bọn họ cũng không có tâm tư đi thưởng thức trà, đơn giản chỉ là vì tìm kiếm một ít kích thích mà thôi.
Lúc này Tào Du Lương đang ôm một nữ nhân mặc ki-mô-nô, hai tay hắn đang không ngừng vuốt ve trên thân thể nàng. Hắn hiện tại không cần ở trước mặt Tô Vi giả bộ chính nhân quân tử, cho nên cũng không sợ Tô Vi trông thấy, thậm chí hắn còn cố ý muốn cho Tô Vi trông thấy. Hắn đang nghĩ đến cảnh Tô Vi sẽ ở trước mặt hắn quỳ xuống, bộ dạng giống như chó vẩy đuôi mừng chủ, trong nội tâm của Tào Du Lương liền đắc ý không thôi.
Không bao lâu, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong liền tới bên ngoài quán trà nơi Tào Du Lương đang ở. Hai người sau khi xuống xe, hỏi nhân viên phục vụ phòng của Tào Du Lương, liền trực tiếp đi thẳng tới.
Hai người tất nhiên sẽ không lễ phép đi gõ cửa, tự kéo cửa ra, đi vào. Tào Du Lương nghe thấy tiếng mở cửa, kinh ngạc quay đầu lại, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Diệp Khiêm cũng không để ý đến hắn, đi đến đối diện Tào Du Lương ngồi xuống, sau đó nhìn tiểu thư pha trà cùng nữ nhân đang nằm trong lòng ngực Tào Du Lương phất phất tay, ý bảo các nàng đi ra ngoài. Hai nữ trông thấy bộ dạng lãnh khốc của Diệp Khiêm, liền cảm thấy lạnh cả người, cuống quít đi ra ngoài.
Tào Du Lương ngẩn người, có chút tức giận nói: "Ngươi có ý tứ gì? Chuyện lần trước ta còn không có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại muốn làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ muốn Tào tiên sinh giúp một việc mà thôi?" Diệp Khiêm nói.
"Giúp ngươi cái gì?" Tào Du Lương có chút nghi ngờ hỏi.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ muốn nhờ Tào tiên sinh chuyển lời mà thôi." Diệp Khiêm nói.
"Ngươi muốn ta nói với ai?" Tào Du Lương cau mày, nói.
"Cho phụ thân của ngươi Tào Hồng Nhạc, để cho lão lập tức đình chỉ hành động thu mua tập đoàn Tứ Hải." Diệp Khiêm khẽ cười nói, "Như thế nào? Ta tin tưởng ngươi sẽ đáp ứng?"
"Ha ha!" Tào Du Lương cất tiếng cười to, nói: "Diệp Khiêm, ngươi đang chọc cho ta cười hả, đình chỉ thu mua tập đoàn Tứ Hải? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng một câu nói của ngươi sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này là không thể nào, ngươi hãy ngồi đó mà xem là được rồi, tập đoàn Tứ Hải rất nhanh sẽ biến thành tập đoàn của nhà ta. Là Tô Vi phái ngươi đến đây? Ngươi trở về nói cho nàng biết, muốn cha ta đình chỉ hành động thu mua, thì nàng phải tự mình đến cầu xin ta, nói không chừng thiếu gia ta cao hứng sẽ đáp ứng."
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, chậm rãi nói: "Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi, ta hôm nay đến không phải cầu xin ngươi, đã Tào tiên sinh không muốn hợp tác, như vậy ta không nói nữa." Vừa nói vừa cho Thanh Phong một cái ánh mắt, Thanh Phong hiểu ý, gật gật đầu đi tới bên cạnh Tào Du Lương, môt con dao găm bỗng nhiên xuất hiện gác lên cần cổ của Tào Du Lương.
Tào Du Lương bị dọa, sắc mặt thoáng liền biến thành tái nhợt, run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ah, thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi biết, vị huynh đệ này của ta thích nhất chình là SM (bạo dâm). Ngươi hiểu SM chứ? Hắn có chút biến thái, ưa thích dùng chủy thủ rạch da thịt đối phương, thậm chí là cắt da thịt đối phương, giống như xử tử lăng trì của Hoa Hạ cổ đại vậy." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Thanh Phong không khỏi sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Khiêm, hắn là một người nam nhân bình thường tại sao lại bị nói thành là kẻ biến thái rồi. Bất quá vì đạt tới hiệu quả mong muốn, vẫn rất phối hợp giả trang ra một bộ dạng hung ác, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tào Du Lương.
Tào Du Lương rõ ràng bị hù làm cho sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn đã từng chơi đùa SM, thế nhưng mà đó là cùng nữ nhân chơi a, cũng là hắn tra tấn nữ nhân, hôm nay thay đổi vị trí, làm sao mà hắn không sợ hãi cho được ah. Trước kia bất quá chỉ là roi da ngọn nến mà thôi, nhưng tên Thanh Phong là biến thái a, lại dùng chùy thủ, hắn làm sao có thể chịu được.
"Nơi này... Nơi này là quán trà, ta không tin ngươi dám làm như thế." Tào Du Lương run run rẩy rẩy nói.
"Vậy ngươi có thể thử xem." Diệp Khiêm mỉm cười, nói, "Thanh Phong, động thủ đi, ta đi ra ngoài trước một lúc, ta không muốn nhìn thấy tràng diện máu me." Vừa nói vừa đứng lên, giả bộ ra bộ dáng muốn đi ra ngoài.
Chuyện này làm cho Tào Du Lương sợ hãi, cũng không dám hoài nghi Thanh Phong dám làm như vậy hay không, cuống quít kêu lên: "Đợi một chút, đợi đã nào...!"
"Ừ? Tào tiên sinh còn có chuyện gì muốn nói sao?" Diệp Khiêm dừng bước lại, làm ra một bộ dáng rất kinh ngạc, nói.
"Ta gọi, ta gọi điện thoại!" Tào Du Lương nói.
"Ah, không cần, ta tí nữa tự mình đi tìm phụ thân của ngươi cũng được, không dám phiền toái ngươi." Diệp Khiêm nói.
Lời này vừa thốt ra, Tào Du Lương lập tức sợ hãi, liên tục kêu lên: "Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh, xin cho ta một cái cơ hội có được không? Ta gọi, ta lập tức gọi điện thoại."
"Ai, nhìn ngươi có vẻ thành tâm như vậy, ta đây đành miễn cưỡng đồng ý." Diệp Khiêm nói: "Gọi đi, ta nghe."
Tào Du Lương cuống quít lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại cha của hắn, "Alo, cha, là con!" Lời nói vừa nói đến đây, Diệp Khiêm liền dựt lấy điện thoại, khẽ cười nói: "Tào tiên sinh, ngươi khỏe!"
Tào Hồng Nhạc nghe thấy âm thanh khác liền sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai? Du lương bây giờ đang ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng làm xằng bậy, nếu không ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Ta có thể xem là Tào tiên sinh đang uy hiếp ta sao? Vậy thật xin lỗi rồi, ta là người ghét nhất người khác uy hiếp ta. Huynh đệ, động thủ đi!" Diệp Khiêm nói.
"Đợi một chút!" Tào Hồng Nhạc cuống quít kêu lên, "Ngươi nói, ngươi muốn thế nào?"
"Đúng rồi, bây giờ là ngươi cầu xin ta, không phải là ta cầu xin ngươi, phải biết phân biệt rõ ràng ai là khách ai là chủ hiểu không?" Diệp Khiêm nói, "Ah, chắc Tào tiên sinh còn không biết ta ai a? Đã quên tự giới thiệu rồi, kẻ hèn này họ Diệp, Diệp Khiêm, khiêm trong khiêm tốn. Tào tiên sinh chắc có lẽ vẫn còn nhớ rõ a? Ta là trợ lý mà Tô tổng mới thuê, chúng ta đã gặp nhau một lần rồi."
Tào Hồng Nhạc có chút sửng sốt một chút, hắn ban đầu còn tưởng là tổ chức nào đó bắt cóc con của hắn để đòi tiền chuộc, ai ngờ lại là Diệp Khiêm. "Là Tô Vi kêu ngươi làm như vậy?" Tào Hồng Nhạc âm lãnh nở nụ cười một tiếng, nói, "Thật không có nhìn ra a, nha đầu kia vẫn còn một chiêu như vậy."
"Không phải Tô Vi kêu ta làm, đây chỉ là chủ ý của riêng ta thôi." Diệp Khiêm nói, "Nàng cũng không có hèn hạ giống như ngươi vậy. Ta nghĩ, Tào tiên sinh hiện tại nên biết phải làm sao đi à?"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức đình chỉ hành động thu mua tập đoàn Tứ Hải. Bất quá, ta hi vọng ngươi cũng đừng làm khó con của ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tào Hồng Nhạc nói.
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tào tiên sinh co được dãn được, tương lai nhất định là nhân trung chi long ah." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói, "Chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói mà làm, thì ta sẽ thả con của ngươi ra. Muốn nói với con của ngươi một, hai câu không? Ai nha, hay là không cần, Tào tiên sinh còn có chuyện cần làm. Ta đây không quấy rầy ngươi nữa a, gặp lại!"
Nói xong, Diệp Khiêm cũng không đợi Tào Hồng Nhạc kịp phản ứng, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Khiêm cũng không có làm khó Tào Du Lương, ít nhất hiện tại còn không phải lúc, nếu như hiện tại thu thập Tào Du Lương, tất nhiên sẽ làm cho Tào Hồng Nhạc chó cùng rứt giậu. Đến lúc đó, cho dù là lợi dụng tập đoàn Hạo Thiên thậm chí thế lực Nanh Sói đem chuyện này đè ép xuống dưới, thì cũng có chút quá phí lực rồi, huống chi, Diệp Khiêm cũng không muốn bạo lộ quá sớm thân phân Lang Vương của hắn ở trước mặt thế lực Đài Loan.
Quan trọng nhất là, chuyện của tập đoàn Tứ Hải cũng không khó xử lý, căn bản không cần lợi dụng quan hệ lớn như vậy, tùy tiện thu thập một chút liền có thể OK.
Diệp Khiêm cùng Thanh Phong cũng không có vội vã ly khai, thẳng đến lúc quán trà nghĩ bán mới rời đi. Lúc này Tào Du Lương đã bị hù dọa sợ hãi không dám nói bất cứ thứ gì, tuy sau khi nói chuyện điện thoại xong, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong chỉ nhàn nhã uống trà nói chuyện phiếm, nhưng Tào Du Lương không rõ bọn họ đến cùng còn muốn làm chuyện gì nữa, trong nội tâm tự nhiên là lo lắng sợ hãi không thôi, ngồi ở một bên thành thành thật thật, nơm nớp lo sợ.
Tô Vi nhìn thấy con số trên biểu đồ chứng khoán ngừng lại, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá trong nội tâm lại tràn đầy nghi hoặc, vừa rồi công ty nàng rõ ràng đã không chống chịu được sự công kích của Tào Hồng Nhạc, chỉ cần lão kiên trì một lúc, thì sẽ giành được toàn thắng. Thế nhưng mà, ở ngay tại thời điểm mấu chốt, Tào Hồng Nhạc lại bỗng nhiên đình chỉ tất cả động tác, chuyện này để cho Tô Vi nghi hoặc không thôi, hoàn toàn không rõ Tào Hồng Nhạc rốt cuộc lại đang đùa nghịch cái gì.
Tào Hồng Nhạc có nổi khổ nói không nên lời, mắt thấy thắng lợi ngay ở trước mắt, lại bị Diệp Khiêm phá hủy, chẳng những khiến tất cả cố gắng không có thu được bất luận hiệu quả gì, lại làm cho lão ở thị trường chứng khoán thượng thua không ít. Trong nội tâm của Tào Hồng Nhạc hận không thể đem Diệp Khiêm ăn tươi nuốt sống, tức giận hừ vài tiếng, sau đó Tào Hồng Nhạc lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho một người nào đó.
Lão lúc trước theo sau cha mẹ Tô Vi tranh đấu giành thiên hạ, sáng tạo ra tập đoàn Tứ Hải, tại Đài Loan cũng có chút ít quan hệ, vô luận là bạch đạo hay là hắc đạo, đều có một chút quan hệ. Để đối phó Tô Vi, lão cũng không cần mượn nhờ ngoại nhân, hoàn toàn có thể tự tay thúc đẩy, thế nhưng mà hôm nay, Tô Vi lại nhờ Diệp Khiêm ra chiêu đùa nghịch, vậy thì lão cũng sẽ không khách khí nữa. Theo lão, tất cả hành động của Diệp Khiêm là do Tô Vi sai sử, vì vậy lão cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.