Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu tay trong tay đi ra khỏi Tương Phi các, Trình Phượng Trân nói: "Thật sự để cho Nhu Nhu cùng hắn đi thuê phòng?"
Hứa Hải nhún vai, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Chuyện của người trẻ tuổi hãy để cho bọn hắn tự giải quyết đi thôi, cũng không thể kêu anh hiện tại gọi điện thoại cho tỷ của anh, nói con gái của nàng muốn cùng người khác đi thuê phòng a? Tin tưởng Nhu Nhu nàng tự biết đúng mực."
Trình Phượng Trân bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Trong lúc yêu nhau chỉ số thông minh của nữ nhân so với trẻ em ba tuổi cũng không bằng, Nhu Nhu nha đầu kia xem ra là bị tiểu tử này thu phục rồi. Hứa Hải, nếu không chúng ta tìm người tra một chút bối cảnh của tiểu từ này a."
"Làm như vậy có chút quá mức. Tỷ tỷ qua mấy ngày nữa cũng sẽ đến thành phố Thượng Hải, hãy để chuyện này cho nàng tự mình giải quyết a, chúng ta dù sao chỉ có thể coi là ngoại nhân." Hứa Hải nói.
"Cũng chỉ có thể làm như vậy." Trình Phượng Trân thở dài nói.
Sau khi ra khỏi Tương Phi các, Lâm Nhu Nhu một mực hé miệng cười trộm, một bộ dáng tiểu âm mưu được thực hiện.
"Em cười cái gì vậy?" Diệp Khiêm ôn nhu mà hỏi.
Lâm Nhu Nhu nói: "Em chưa từng thấy qua cậu mợ kinh ngạc như ngày hôm nay."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Đó là do mị lực của anh, ngay cả cậu mợ của em cũng không trảnh khỏi bị mị lực của anh đánh ngã. Như thế nào? Đêm nay không làm cho em mất mặt chứ?"
Lâm Nhu Nhu ôn nhu liếc Diệp Khiêm, nói: "Anh mà có mị lực lớn gì. Bất quá, Diệp Khiêm, đêm nay thật sự rất cám ơn anh." Lâm Nhu Nhu biết rỏ tính cách của Diệp Khiêm, đêm nay hắn có thể ăn nói khép nép rất không dễ dàng.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Nếu quả thật muốn cảm tạ, đợi tí nữa theo anh cùng tắm uyên ương nghịch nước là được rồi."
Lâm Nhu Nhu trên mặt lập tức một mảnh đỏ bừng.
"Vợ yêu, bộ dạng của em như vậy thật đáng yêu, anh càng ngày càng thích em." Diệp Khiêm cười dùng tay nhẹ vuốt một cái lên mũi của Lâm Nhu Nhu, nói, "Đi thôi, khách sạn Khải Duyệt, anh đã đặt phòng có cửa sổ ngắm ra biển rồi."
"Diệp Khiêm, không cần, đi khách sạn bình thuồng là được rồi." Lâm Nhu Nhu ngượng ngùng nói. Nàng biết rỏ Diệp Khiêm không giàu cho nên không muốn hắn dùng tiền tiêu phí quá mức. Lâm Nhu Nhu tuy nhiên là sinh ra trong đại gia tộc, bất quá lại không được nuông chiều từ bé, nếu không cũng sẽ không chạy đến thành phố Thượng Hải làm y tá. Theo nàng, chỉ cần ở cùng một chỗ với Diệp Khiêm, cho dù là cuộc sống khó khăn, ở nhà tranh thì đó cũng là hạnh phúc. Nàng chính là người ngu ngốc một cách đáng yêu như vậy, một nha đầu chấp nhất đáng yêu.
Diệp Khiêm trong nội tâm tràn đầy cảm động, nữ nhân như vậy có thể nói là vạn người không có một, chính mình nếu như bỏ lỡ, nhất định sẽ hối hận cả đời. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Không được, anh cũng không thể để em ủy khuất."
Lâm Nhu Nhu không có nói cái gì nữa, yên lặng nhẹ gật đầu, tùy ý Diệp Khiêm kéo mình chui vào xe taxi, sau đó hướng khách sạn Khải Duyệt chạy tới.
Cùng nữ nhân thuê phòng, Diệp Khiêm đã không phải là đầu rồi, thế nhưng mà nhưng lại không biết vì cái gì, hôm nay vậy mà có chút khẩn trương. Sau khi tiến vào gian phòng, Diệp Khiêm liền kéo Lâm Nhu Nhu tiến vào phòng ngủ. Lâm Nhu Nhu trong nội tâm giống như có nai con đi loạn, "Phù phù phù phù" nhảy không ngừng, trong nội tâm có một tia chờ mong, lại có một tia khẩn trương.
Diệp Khiêm cũng không khá hơn chút nào, buông tay Lâm Nhu Nhu ra, đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra, từ trong lòng túi móc ra một điếu thuốc. Hắn cần ổn định tâm tình của mình một chút, nếu không đợi tí nữa nếu như quá kích động có thể sẽ phát huy không được tốt, vậy thì mất thể diện ah.
Khách sạn phòng ngủ đối diện là sông Hoàng Phổ, đứng tại bên cửa sổ, dễ dàng trông thấy nước sông Hoàng Phổ cuồn cuộn.
Diệp Khiêm hít thật sâu một ngụm khói, sau đó chậm rãi hướng ngoài cửa sổ nhả ra, lại không ngừng dùng tay quạt, sợ mùi thuốc lá bay vào trong phòng.
"Anh cứ hút đi, không sao đâu!" Lâm Nhu Nhu nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, cầm thuốc lá trong tay dập tắt, sau đó đi tới. Ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhu Nhu, hắc hắc nở nụ cười, nói: "Vợ yêu, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta đừng lãng phí nữa, đi ngủ thôi."
Lâm Nhu Nhu toàn thân khẽ run lên, nói: "Ta... Ta đi tắm rửa đã."
Diệp Khiêm kéo lại nàng, thuận thế ngã xuống trên giường, xoay người đè lên."Ah..." Lâm Nhu Nhu tuy trong nội tâm đã chuẩn bị, tuy nhiên lại nhịn không được kêu một tiếng. Diệp Khiêm ôn nhu vuốt tóc trên trán của Lâm Nhu Nhu, Lâm Nhu Nhu sắc mặt ửng đỏ, ngực theo hô hấp cao thấp phập phồng, cặp môi đỏ mọng mê người có chút khẽ mở. Diệp Khiêm nhịn không được cúi đầu hôn lên đi, Lâm Nhu Nhu ngượng ngùng mà ngốc nghênh phối hợp, hô hấp cũng trở nên có chút gấp hơn.
Qua ba bốn phút, Diệp Khiêm mới chậm rãi buông ra, liếm liếm bờ môi của mình, Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Thực ngọt."
Diệp Khiêm xoay người nằm ở bên cạnh Lâm Nhu Nhu, để cho Lâm Nhu Nhu gối đầu ở trên cánh tay của mình. Cảnh đêm thật đẹp, Diệp Khiêm cũng không nóng vội làm tình, nhìn xem trần nhà, Diệp Khiêm hỏi: "Nhu Nhu, liệu cha me của em có phản đối chúng ta ở cùng một chỗ không?"
Đối với điểm này, Lâm Nhu Nhu cũng là thập phần lo lắng, trầm mặc một lát, Lâm Nhu Nhu hồi đáp: "Anh không phải đã nói, chuyện yêu thương là chuyện của hai người chúng ta, ai cũng không thể khoa tay múa chân."
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, hỏi: "Cha mẹ ngươi là người như thế nào?"
Lâm Nhu Nhu hồi đáp: "Nhà của em có thể nói là quan lại thế gia, bắt đầu từ thời ông nội, trong gia tộc mọi người đều ở trong quan trường lăn qua lăn lại. Đến thế hệ của em, không có mấy người có tiền đồ, giống như em, hết lần này tới lần khác muốn chạy đến thành phố Thượng Hải làm y tá." Vừa nói Lâm Nhu Nhu còn ở bên cạnh dí dỏm nở nụ cười, nói: "Trưởng bối trong gia tộc kỳ thật cũng rất lo lắng không người kế tục, thế lực của gia tộc càng ngày càng yếu, cho nên hôn nhân chính trị là biện pháp duy nhất. Mấy tỷ tỷ của em toàn bộ đều được gia tộc an bài gả cho người mà các nàng không thương. Hiện tại các nàng tuy sống trong giàu sang nhưng không có hạnh phúc, em cảm thấy nếu muốn lập gia đình thì nên gả cho người mình thích, tình yêu là tình yêu. Kỳ thật chuyện hôn sự của em cha mẹ cũng từng đề cập rất nhiều lần, đối phương là đại công tử của Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Tô, làm người ngược lại cũng không phải rất kém cỏi, cũng không có những tật xấu của quan nhị đại. Anh có biết vì cái gì cha mẹ của em đồng ý để cho em một thân một mình đến thành phố Thượng Hải xa lạ này không?"
Diệp Khiêm có chút lắc đầu, hắn cũng không có nói chen vào, cẩn thận nghe Lâm Nhu Nhu giảng thuật chuyện xưa của mình.
Lâm Nhu Nhu dí dỏm nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia ở bên trong rõ ràng có một tia u buồn cùng lộ vẻ sầu thảm.