Địa điểm ước hẹn là tại một quán trà ở gần đây. Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã đã đến quán trà từ rất sớm, đặt một gian phòng. Không có bao lâu, Hồ Hội dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ liền đi đến. Lúc trông thấy Triệu Nhã, lông mày Hồ Hội không khỏi cau lại, nàng rõ ràng cảm giác được khí tức tử vong lạnh như băng trên người Triệu Nhã. Hiển nhiên là có chút giật mình, nàng thật không ngờ chỉ hơn nửa năm không gặp, Triệu Nhã lại biến thành như vậy. Hồ Hội ẩn ẩn cảm giác được nửa năm này, trên người Triệu Nhã đã xảy ra chuyện đặc biệt gì rồi, nếu không thì nàng đã không biến thành như vậy.
Khí tức trên người Triệu Nhã, Hồ Hội phi thường quen thuộc, nàng trước kia đã gặp qua một người có khí tức giống như vậy, chẳng lẽ Triệu Nhã... Hồ Hội có chút không dám lại nhớ lại.
Trước kia Triệu Nhã cũng không có cảm giác được Hồ Hội cùng người bình thường có gì khác biệt, mà hôm nay thì không giống như lúc trước, nàng có thể cảm ứng được rỏ ràng trên người Hồ Hội phát ra khí tức có chút siêu phàm thoát tục. Nếu là như vậy, Triệu Nhã cũng tin tưởng Hồ Hội cũng có thể nhìn ra khí tức trên người nàng. Trong lúc nhất thời, hai người đều sửng sờ, nhìn lẫn nhau, một câu cũng không có nói.
Chuyện này làm cho Diệp Khiêm có chút kinh ngạc không thôi, theo lý thuyết, hai nàng là chị em đã lâu không có gặp mặt, lúc nhìn thấy nhau, không phải là rất nhiệt tình sao? Thế nào hiện tại lại giống như hai người xa lạ? Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Hồ Hội, sau đó lại nhìn Triệu Nhã, mờ mịt hỏi: "Hai người các ngươi đang làm gì? Không phải là không nhận ra nhau chứ? Cũng không cần khoa trương như vậy chứ, chỉ mới hơn nửa năm không gặp thôi mà."
Hai nữ sững sờ sau một lát, rốt cục đều hiện lên bộ dáng tươi cười, chăm chú ôm lấy nhau.
"Diệp Khiêm biết rỏ chuyện của chị không?" Triệu Nhã nhẹ giọng hỏi.
"Không biết. Em thì sao? Diệp Khiêm biết không?" Hồ Hội cũng hỏi.
"Em cũng không nói gì, em sợ nói ra anh ấy sẽ không biết làm sao để tiếp nhận sự thật này." Triệu Nhã nói.
Hồ Hội nhẹ gật đầu, nói: "Kỳ thật cũng không có quan hệ gì, Diệp Khiêm sớm muộn cũng sẽ tiếp xúc phương diện này mà thôi, ở trên người anh ấy cũng xuất hiện hiện tượng kỳ quái, chỉ là bản thân anh ấy không biết mà thôi. Không có chuyện gì đâu, em cũng đừng quá lo lắng."
"Hai em nói cái gì đó? Thần thần bí bí, sẽ không phải đang nói xấu anh chứ?" Diệp Khiêm ranh mãnh hỏi.
"Chuyện của nữ nhân, anh hỏi nhiều như vậy làm cái gì ah." Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói. Sau khi buông Triệu Nhã ra, hai nàng cùng nhau ngồi xuống, Hồ Hội hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, nói: "Em còn không có tìm anh tính sổ, anh nói, vì cái gì anh đã sớm trở về Đài Loan, lại không cùng em liên hệ?"
Diệp Khiêm sững sờ, kinh ngạc nhìn Hồ Hội, hỏi: "Em đã sớm biết rõ chuyện anh về Đài Loan hả?"
"Hừ, anh cho rằng anh có giấu giếm được em sao? Ngày anh vừa trở lại Đài Loan thì em đã biết rồi." Hồ Hội nói.
Diệp Khiêm cuống quít kiểm tra quần áo, giầy của hắn, bất cứ chỗ nào cũng không có buông tha. Tìm cả buổi cũng không tìm được món đồ chơi kia, phiền muộn nhìn Hồ Hội, hỏi: "Nói mau, có phải em lắp đặt máy định vị ở trên người anh?"
Triệu Nhã không khỏi có chút cười cười, Diệp Khiêm không rõ cũng rất bình thường, thế nhưng mà nàng lại biết rỏ. Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh cho rằng anh lén lút trở về ai cũng không biết sao? Nói đi, vì cái gì trở lại lâu như vậy lâu cũng không tới tìm em? Có phải là đang lén lút làm chuyện gì xấu hay không?"
"Không có, chuyện này tuyệt đối không có!" Diệp Khiêm cuống quít khoát tay áo, nói.
"Ai nói, anh không phải gần đây đang thông đồng một nữ nhân có thân hình rất nóng bỏng hay sao?" Triệu Nhã thấy lửa cháy liền đổ thêm dầu nói.
Nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Hồ Hôi, Diệp Khiêm cuống quít nói: "Không có, tuyệt đối không có, anh cùng nàng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, thật sự, chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường? Anh không phải đang cũng nàng chơi trò nữ vương và nô lệ sao, em cũng không nghĩ tới anh lại là người có loại tâm lý này." Triệu Nhã tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, trong nội tâm cũng đã nở hoa.
"Trách không được, nguyên lai là thích SM à, khó trách lại vui đến quên cả trời đất." Hồ Hội ranh mãnh nói, "Anh không phải là ngay cả nhiệm vụ đến Đài Loan lần này cũng đã quên? Anh thì tốt rồi, rỗi rãnh thoải mái nhàn nhã, làm hại em lo lắng đến váng đầu hoa mắt."
Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, nói: "Anh làm như vậy là có mục đích nha. Bởi vì tập đoàn Hạo Thiên tại Hoa Hạ đại lục đã làm ra động tĩnh quá lớn, hội Tam Hoàng, Liên Minh Thiên Đạo cùng Trúc Liên Bang khẳng định đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, anh làm như vậy là không muốn để cho bọn họ quá chú ý, như vậy mới có thể thuận tiện hành động nha."
"Lấy cớ!" Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, lầm bầm nói một câu. Nàng kỳ thật biết rỏ lời Diệp Khiêm nói là sự thật, chỉ là không muốn Diệp Khiêm quá đắc ý mà thôi, nếu không thì không biết cái đuôi của hắn còn vểnh lên cao như thế nào nữa. Quay đầu nhìn Triệu Nhã, Hồ Hội hỏi: "Nhã nhi, em đến Đài Loan lúc nào? Em học xong chương trình học chưa"
"Cũng được mấy ngày rồi, vốn chuẩn bị xong hết chuyện bên này sẽ trở về thành phố Thượng Hải, không nghĩ tới lại gặp được anh ấy." Triệu Nhã nói ra, "Em vốn định đi nước Ý du hoc, nhưng có chuyện nên chuyển sang nước Anh học, chương trình học cũng đã sớm xong rồi, bây giờ em đang làm tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Moore."
"Tập đoàn Moore?" Hồ Hội dừng một chút, tiến đến bên tai Triệu Nhãi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em cũng là bởi vì tập đoàn Moore nên mới có thể..."
Có chút nhẹ gật đầu, Triệu Nhã hồi đáp: "Đúng vậy."
Hồ Khả có chút nhẹ gật đầu, đưa cho Triệu Nhã một khối ngọc bội màu xanh, nói: "Em cầm lấy cái này, nếu không em tiến vào Hoa Hạ sẽ rất nguy hiểm."
Triệu Nhã dừng một chút, tiếp nhận ngọc bội nhét vào trong ngực, nói: "Cảm ơn!"
Diệp Khiêm hoàn toàn không hiểu hai nàng đến cùng đang nói cái gì, mờ mịt nhìn xem các nàng. Thế nhưng mà giống như hai nàng cũng không có ý định hướng hắn giải thích, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải làm như cái gì cũng không nhìn thấy, rút ra điếu thuốc ngối hút.
Hai nàng sau khi nói một hồi, lúc này mới ngẩng đầu. Nhìn thấy bộ dạng phiền muộn của Diệp Khiêm, hai nàng nhịn không được có chút cười cười. "Tốt rồi, anh cảm thấy nhàm chán thì cứ đi trước a, em cùng Nhã nhi còn có chuyện cần tâm sự." Hồ Hội nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm cảm thấy như được giải thoát, hắn đợi ở chỗ này cũng không có việc gì làm, hoàn toàn bị hai nàng không để ý đến, còn không bằng ly khai, hắn còn muốn đi tập đoàn Tứ Hải đem những cổ phần công ty kia giao cho Tô Vi. "Vậy hai em cứ chậm rãi trò chuyện a, anh đi trước, tí nữa có muốn cùng nhau ăn cơm hay không?" Diệp Khiêm vừa đứng lên vừa nói.
"Không cần, chúng em tự lo được." Hồ Hội nói. Kỳ thật Hồ Hội không muốn tạo phiền toái cho Diệp Khiêm, giống như Diệp Khiêm đã nói, hắn không muốn đem thân phận bạo lộ trước mặt mọi người, như vậy đối với kế hoạch của hắn sẽ có bất tiện.
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, phiền muộn lắc đầu, có đôi khi nữ nhân quá khéo hiểu lòng người cũng không nên ah. Sau này muốn đi thu thập toàn bộ hậu cung sẽ rất khó a.
"Đợi một chút!" Lúc Diệp Khiêm đi tới cửa ra vào, Hồ Khả kêu lên, "Anh lưu lại số điện thoại cho em, miễn cho đến lúc em muốn tìm anh cũng tìm không thấy."
Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, đem số điện thoại nói cho Hồ Hội, sau đó nói: "Nhớ rõ, buổi tối lúc nhớ tới anh thì gọi điện thoại cho anh, em gọi anh sẽ đến, cam đoan phục vụ cho em sung sướng."
"Cút!" Hồ Hội giận Diệp Khiêm, nắm lên chén trà trên bàn nện tới. Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, giơ tay bắt lấy chén trà, sau đó hấp tấp rời khỏi phòng.
Lúc ra cửa, chỉ thấy trên đường cái có rất nhiều tên côn đồ, xem bộ dáng là bởi vì Lôi Lập chết, nên Liên Minh Thiên Đạo phái người tại bốn phía tìm hiểu tin tức đi? Bất quá, Diệp Khiêm cũng không lo lắng, chuyện này hắn làm không thể chê vào đâu được, tin tưởng Liên Minh Thiên Đạo vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới hắn.
Gọi một chiếc xe taxi, Diệp Khiêm liền hướng tập đoàn Tứ Hải chạy tới.
Sáng sớm hôm nay Tô Vi đã chạy tới tập đoàn Tứ Hải, thị trường chứng khoán vừa mới khai trương liền nhìn chằm chằm, thế nhưng mà khiến nàng rất ngạc nhiên chính là, cổ phiếu tập đoàn Tứ Hải vậy mà không có bất kỳ giao động gì, không khỏi kinh ngạc không thôi. Nhớ tới ngày hôm qua Diệp Khiêm gọi điện thoại cho nàng hỏi địa chỉ của những cổ đông kia, không khỏi âm thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Khiêm đã làm chuyện gì sao?
Không bao lâu, trợ lý của nàng vội vàng hấp tấp chạy vào, vội vàng nói với Tô Vi: "Tô... Tô tổng, Tào Hồng Nhạc chết rồi."
"Cái gì?" Tô Vi không khỏi chấn động, nói, "Chết như thế nào? Lúc nào?"
"Ngươi nhanh mở TV lên!" Trợ lý nói.
Tô Vi cuống quít cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV lên, chỉ thấy bên trong đang phát hình tin tức, là biệt thự của Tào Hồng Nhạc, một đám cảnh sát đang ở bên trong, nhân viên cứu hộ đang mang thi thể Tào Hồng Nhạc từ bên trong biệt thự đi ra. Khuôn mặt khóc tang của Tào Du Lương kèm theo bộ dạng rất sợ hãi.
Tào Du Lương đương nhiên sợ hãi, những năm này hắn và phụ thân Tào Hồng Nhạc của hắn đắc tội rất nhiều người, ai biết bây giờ là ai đã hạ thủ ah. May mắn là tối hôm qua hắn không có ở nhà, nếu không chỉ sợ hắn cũng chạy không thoát một kiếp này, bất quá ai biết đối phương lúc nào sẽ đối với hắn ra tay? Tào Du Lương hiện tại hận không thể lập tức đào tẩu, cũng bất chấp tang sự của cha mẹ hắn.
Thấy một màn như vậy, toàn thân Tô Vi không khỏi run lên, trên mặt không khỏi hiện lên một vòng thương cảm. Tuy Tào Hồng Nhạc muốn cướp lấy tập đoàn Tứ Hải, thế nhưng mà bất kể nói thế nào dù sao hắn vẫn là cậu ruột của nàng, nghe thấy tin tức hắn chết, Tô Vi khó tránh khỏi có chút khổ sở.
Hình bóng Diệp Khiêm, bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu Tô Vi, chẳng lẽ là hắn làm? Tô Vi âm thầm suy nghĩ, thế nhưng mà trừ hắn ra, Tô Vi lại không thể nghĩ ra người nào khác. Thế nhưng mà, nàng thấy Diệp Khiêm cũng không giống là loại người dám giết người a, tuy hắn có chút lưu manh, nhưng nói Diệp Khiêm dám giết người, Tô Vi có chút không thể nào tin được.