Phác Hiền Quân là trợ lý của Lý Nhược, trông thấy Diệp Khiêm có chút sửng sốt, sau đó cười cười, nói: "Đúng vậy a, Diệp tiên sinh cũng tới bệnh viện a, là tới thăm ai sao?"
"Không có, ta đặc biệt đến tìm Phác tiểu thư. Phác tiểu thư có thời gian rãnh không? Cùng một chỗ ăn bữa cơm." Diệp Khiêm nói.
Phác Hiền Quân sửng sốt, lông mày không khỏi có chút nhíu lại, ngày đó nàng cũng từ trong miệng Lý Nhược biết vị trước mắt này là anh rể của Lâm Dịch, xem ra hôm nay tìm nàng chỉ sợ cũng là vì chuyện của Lâm Dịch a. Nghĩ tới đây, Phác Hiền Quân có chút nở nụ cườ, nói: "Tốt, Diệp tiên sinh đã mời, ta làm sao dám không nhận lời." Vừa nói vừa mở cửa xe đi lên ngồi.
"Phác tiểu thư ưa thích ăn đồ ăn gì?" Diệp Khiêm hỏi.
"Đến Hoa Hạ tự nhiên là ăn đồ ăn Hoa Hạ, ta đối với món cay Tứ Xuyên cảm thấy rất hứng thú." Phác Hiền Quân cũng không có làm ra vẻ, nói thẳng ra. Loại trợ lý giống như nàng, mỗi ngày đều phải liên hệ với rất nhiều người, thủ đoạn giao tiếp tự nhiên không kém. Tuy nàng còn không có biết rõ ràng ý đồ của Diệp Khiêm, nhưng có thể khẳng định là có liên quan đến chuyện của Lâm Dịch, điểm này nàng vẫn có tự tin, nếu không Diệp Khiêm sẽ không vô duyên vô cớ mời nàng ăn cơm. Quan hệ giữa nàng cùng hắn cho dù có bắn đại bác cũng không tới.
Diệp Khiêm vừa nổ máy xe chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, vừa nói: "Không nghĩ tới người Nhật Bản cũng ưa thích ăn món cay Tứ Xuyên, khẩu vị của Phác tiểu thư tựa hồ rất khác so với người Nhật Bản ah."
Phác Hiền Quân ha ha nở nụ cười, nói: "Mẹ ta là người Hoa Hạ, cho nên từ nhỏ ta đã đối với đồ ăn Hoa Hạ rất cảm thấy hứng thú. Nước Nhật Bản chúng ta cả ngày chỉ toàn ăn đồ chua, thời gian dài, cũng cảm giác mình nhanh biến thành đồ chua."
"Phác tiểu thư nói chuyện rất thú vị nha." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.
Không bao lâu xe đã đến cửa ra vào một quán bán món cay Tứ Xuyên. Hai người xuống xe đi vào, tìm vị trí ngồi xuống, chuyện gọi món ăn tự nhiên là giao cho Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm bưng chén rượu lên, nói: "Ăn món cay Tứ Xuyên muốn uống rượu mạnh, quả thực so với ăn nhân sâm còn thoải mái ah. Đến, Phác tiểu thư, ta mời ngươi một ly."
Phác Hiền Quân nở nụ cười, nói: "Diệp tiên sinh, Hoa Hạ có câu tục ngữ, vô sự không lên điện tam bảo, chắc hẳn Diệp tiên sinh tới tìm ta không phải chỉ là mời ta ăn cơm đơn giản như vậy a? Diệp tiên sinh có chuyện gì thì nói đi, như vậy ta cũng có thể yên tâm, ăn cơm mới có vị đạo."
"Sảng khoái, Phác tiểu thư quả nhiên là người sảng khoái, ta đây cũng không quanh co lòng vòng." Diệp Khiêm nói, "Hôm nay tới tìm Phác tiểu thư chủ yếu là vì chuyện của Lý Nhược cùng Lâm Dịch, Phác tiểu thư cũng biết Lâm Dịch là cậu em vợ của ta, ta không hy vọng hắn có chuyện gì, Phác tiểu thư hiểu ý của ta sao?"
"Diệp tiên sinh yên tâm, kỳ thật ta đêm nay đã mua vé máy bay đi nước Ý." Phác Hiền Quân nở nụ cười, nói.
Phác Hiền Quân thái độ ngược lại có chút vượt quá dự kiến của Diệp Khiêm, nghe nàng nói xong, Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt. Phác Hiền Quân mỉm cười, nói: "Thân phận của Diệp tiên sinh tuy ta không biết, nhưng có thể thông qua công ty để cho Lý Nhược tiếp đãi, ta biết Diệp tiên sinh nhất định không phải một người đơn giản. Ta những năm này thường xuyên đến Hoa Hạ, cho nên đối với Hoa Hạ rất nhiều chuyện đều biết rõ, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, ta biết ngay khẳng định chuyện kế tiếp nhất định sẽ phi thường phức tạp. Kỳ thật lúc vừa mới lên xe ta còn có chút bận tâm, Diệp tiên sinh có phải muốn giết ta diệt khẩu hay không, xem ra ta là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Hơn nữa, Lý Nhược đã xảy ra chuyện như vậy, ta cũng không nên trở về nước làm gì, cho nên ta quyết định sẽ lập tức định rời khỏi chốn thị phi này, mười giờ tối nay ta sẽ bay đi nước Ý."
Đúng là nữ nhân thông minh! Diệp Khiêm trong nội tâm âm thầm kêu một tiếng. Bất quá cùng người thông minh nói chuyện rất thoải mái, Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Phác tiểu thư đã nói như vậy thì ta đây an tâm. Phần ân tình này của Phác tiểu thư, Diệp Khiêm nhớ kỹ, về sau nếu như Phác tiểu thư có cần cái gì, chỉ cần một câu, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ. Đúng rồi, không biết sau khi Phác tiểu thư đi nước Ý có tính toán gì không?"
"Thực không dám giấu giếm, ta đã chán ngành giải trí lắm rồi, phụ mẫu của ta đã sớm di dân sang nước Ý. Lần này ta qua vừa vặn cũng có thể một nhà đoàn tụ, mặt khác tìm một công tác, bình bình đạm đạm là tốt rồi." Phác Hiền Quân nói.
"Bình bình đạm đạm là phúc, như vậy cũng rất tốt. Bất quá tương lai Phác tiểu thư có cái gì cần cứ mở miệng, nếu như Phác tiểu thư đến nước Ý tìm việc làm, có thể đi đến tập đoàn Hạo Thiên, ta sẽ để cho bọn họ chiếu cố đến ngươi." Diệp Khiêm nói.
Phác Hiền Quân không khỏi sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ tập đoàn Hạo Thiên là công ty của Diệp tiên sinh?"
Hơi gật đầu cười, Diệp Khiêm nói: "Đúng vậy, tập đoàn Hạo Thiên là một trong những sản nghiệp của ta."
Phác Hiền Quân lộ ra có chút kinh hỉ, nàng thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, tự nhiên biết rõ tập đoàn Hạo Thiên. Tuy tập đoàn Hạo Thiên cũng không phải nằm trong top 10 công ty lớn trên thế giới, nhưng cũng có thể đứng vào top 20 trên thế giới. "Thực là có mắt như mù a, thất kính thất kính." Phác Hiền Quân nói.
"Phác tiểu thư khách khí." Diệp Khiêm cười cười, lấy từ trong lòng ngực ra một tờ chi phiếu, nói, "Cái này là một chút tâm ý của ta, hi vọng Phác tiểu thư xin vui lòng nhận cho."
"Không, không cần, ta sao có thể thu tiền của Diệp tiên sinh." Phác Hiền Quân cảm giác mình trèo cao quá rồi, trong nội tâm ở đâu còn dám có nửa điểm ý tứ khác.
Diệp Khiêm không có thu hồi tờ chi phiếu, cười cười, nói: "Ta là người ưa thích kết giao bằng hữu, Phác tiểu thư không thu chính là không nể mặt ta ah. Tiền là vật ngoài thân, bằng hữu mới là trọng yếu nhất nha."
Đã nói đến thế này rồi, Phác Hiền Quân tự nhiên cũng không có lý do cự tuyệt. Sau khi tạ ơn, Phác Hiền Quân đem chi phiếu thu vào trong túi xách, không có coi con trên tờ chi phiếu. Đường đường là tổng giám đốc xí nghiệp top 20 trên thế giới cho, số lượng chắc chắn sẽ không nho. Trọng yếu hơn là, nàng cũng không quan tâm số tiền này đến cùng có bao nhiêu, có thể trèo lên quan hệ với Diệp Khiêm, so với tiền thì lợi hơn rất nhiều.
Mười giờ tối mới lên máy bay, nên Phác Hiền Quân cũng không có vội. Cùng Diệp Khiêm vừa ăn vừa trò chuyện, mãi cho đến hơn chín giờ. Nói đến công tác, Phác Hiền Quân nghiễm nhiên là một người phụ nữ có khí thế mạnh mẽ, đem mọi chuyện trong ngành giải trí phân tích rõ ràng hợp lý, đối với lợi nhuận trong đó cũng biết phi thường tinh tường. Chuyện này cũng làm cho Diệp Khiêm có không ít hứng thú, suy nghĩ có nên thành lập một công ty giải trí hay không, đến lúc đó cũng chế tạo một Hollywood Phương Đông, để cho những người nước ngoài đều phải chạy đến Hoa Hạ vui chơi.
Sau đó, Diệp Khiêm tự mình tiễn đưa Phác Hiền Quân đến sân bay, nhìn thấy nàng lên máy bay, lúc này mới quay người ly khai sân bay, hướng cục cảnh sát chạy tới. Lúc này đoán chừng người cục cảnh sát cũng đều tan tầm rồi, chỉ còn mấy cảnh sát trực ban đi a.
Lúc đến cục cảnh sát, đã là 11 giờ tối. Diệp Khiêm xuống xe trực tiếp đi vào, bên trong chỉ có hai cảnh sát trực ban, lúc này đang ngủ gục trên mặt bàn ngáy o..o.... May mắn không có gặp phải trộm cướp, nếu không chỉ sợ đồ trong cục cảnh sát đều bị trộm sạch.
"Rầm rầm rầm", Diệp Khiêm tại trên mặt bàn gõ vài cái, tên cảnh sát trực ban lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, mở to mắt ngắm Diệp Khiêm một chút, toàn thân không khỏi giật mình một cái."Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi vào bằng cách nào?" Cảnh sát trực ban hiển nhiên là bị sợ.
Diệp Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Ta trực tiếp đi vào a, chẳng lẽ lại bay vào sao. Ta là anh rể của Lâm Dịch, em ta bây giờ đang ở đâu?"
"Anh rể Lâm Dịch?" Cảnh sát trực ban hiển nhiên là có chút không tin, cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, sợ hắn là kẻ trộm. "Thực xin lỗi, ta chưa nghe nói qua Lâm Dịch có anh rể gì, ngươi đến cùng là người nào?"
"Mịa a, lão tử không phải đã nói là anh rể của Lâm Dịch rồi sao, ngươi có muốn ta gọi điện thoại cho nhạc phụ Lâm Hải hay không?." Diệp Khiêm bị tên này làm phiền có chút nhức đầu, đoán chừng tên này con mẹ nó còn ngủ mơ hồ. Từ trong lòng ngực móc ra một quyển vở nhỏ ném tới, nói: "Nhìn kỹ xem, ta bây giờ có thể gặp Lâm Dịch hay không?"
Cảnh sát trực ban mở quyển vở nhỏ ra xem xét, bị dọa không nhẹ, Thiếu tướng, cái này con mẹ nó là quan cấp bao nhiêu ah. Bất quá nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, Diệp Khiêm còn trẻ như vậy sao có thể trở thành thiếu tướng? Toàn bộ Hoa Hạ chỉ có mấy người cấp tướng ah.
Nhìn thấy bộ dạng hoài nghi của cảnh sát trực ban, Diệp Khiêm quả thật có chút buồn bực, ngược lại nghĩ đến thân phận của hắn căn bản là không có ghi trong hồ sơ quân đội a, coi như là có, thì tiểu cảnh sát này cũng không có tư cách đi thăm dò. Giơ tay lấy lại giấy chứng nhận nhét vào trong ngực, Diệp Khiêm nói: "Được được được, ngươi tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho nhạc phụ của ta hỏi một chút a, mịa nó, con mẹ nó cứ lải nhải."
Cảnh sát trực ban nhìn thấy bộ dáng của Diệp Khiêm, một chút sợ hãi cũng không có. Hình như Lâm Hải hình có một đứa con gái, không lẽ đây là chồng của nàng. Người ta thân phận gì a, nhạc phụ thế nhưng mà là phó bí thư Tỉnh ủy, chính mình là một tiểu cảnh sát làm sao có thể đắc tội nỗi a, cuống quít nói: "Lâm Dịch đang ở trong phòng giam, ta mang ngươi đi qua."
Đi đến bàn bên cạnh, đem cảnh sát trực ban còn lại đánh thức, nói: "Ai, chớ ngủ, xem thật kỹ, ta mang vị tiên sinh này đi gặp Lâm Dịch."
"Ah!" Cảnh sát trực ban còn buồn ngủ, sững sờ lên tiếng, quay người lại.
Cảnh sát trực ban mang theo Diệp Khiêm trực tiếp đi tới phòng giam, một màn truco71 mặt không khỏi dọa Diệp Khiêm nhảy dựng, chỉ thấy mặt mũi Lâm Dịch bị đánh bầm dập đang ngồi xổm trong gốc phòng, những phạm nhân khác thì đang ngủ say giấc. Cảnh sát trực ban dùng gậy cảnh sát gõ cửa sắt, quát: "Tất cả đứng lên hết, tất cả đứng lên hết!"
Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, trong ánh mắt lòe ra một tia tức giận, trừng tên cảnh sát kia, ngữ khí có chút âm lãnh nói: "Ngươi không biết thân phận của hắn sao? Ai kêu ngươi đem hắn giam ở chỗ này?"
Cảnh sát trực ban lúc này cũng chú ý tới vết thương trên mặt của Lâm Dịch, không khỏi hoảng sợ. Mịa nó, chuyện này nếu như bị Lâm Hải biết, chính mình còn thế nào lăn lộn a, cháu của hắn ở bên trong đồn cảnh sát bị người đánh thành như vậy. "Đúng... Thực xin lỗi, ta thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy." Cảnh sát trực ban sợ hãi nói.