"Ngươi nói đi!" Diệp Khiêm nói.
"Ta cả đời này không cảm thấy có lỗi với ai, ngoại trừ một người. Nàng chính là nữ nhân mà ta hết mực thương yêu, là thê tử của ta, ta hi vọng ngươi nếu có cơ hội nhìn thấy nàng, giúp ta nói với nàng một tiếng xin lỗi. Ta cả đời này thiếu nợ nàng quá nhiều, chỉ có kiếp sau mới có thể trã hết." Trần Phù Sinh nước mắt nhịn không được chảy xuống, ngay cả hắn là người đang ở vị trí rất cao, là một kiêu hùng, nhưng lúc này lại rơi xuống nước mắt áy náy cùng nhớ nhung.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cái gì cũng không có nói. Tuy không biết Trần Phù Sinh cùng vợ của hắn đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Khiêm tin tưởng Trần Phù Sinh vẫn còn yêu nữ nhân này. Có lẽ, Mệnh Vận trêu cợt; lại có lẽ, Trần Phù Sinh không muốn nàng bị liên lụy trong tranh đấu. Điều này cũng làm cho Diệp Khiêm càng thêm hiểu rõ một chút, mặc kệ tương lai như thế nào, hắn đều tuyệt đối không thể cô phụ Lâm Nhu Nhu, đây là nữ nhân thiện lương.
Trông thấy Diệp Khiêm gật đầu, Trần Phù Sinh cảm giác mọi chuyện cần thiết đều đã được giao phó, cả người lập tức tiều tụy rất nhiều. Khoát tay áo, Trần Phù Sinh nói: "Ngươi đi ra ngoài trước a, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Diệp Khiêm gật gật đầu, vịn Trần Phù Sinh nằm xuống, nói: "Ta đây đi ra ngoài trước."
Trần Phù Sinh hữu khí vô lực gật đầu.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Tần Thiên cũng không có ở trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Diệp Khiêm đi đến cửa sổ nhìn một chút, chỉ thấy Tần Thiên đang ngồi trên ghế trúc ở trong sân bệnh viện.
Diệp Khiêm cảm thấy có chút không hiểu thấu chuyện mình bị kéo tới thành phố Nam Kinh, sau đó lại mạc danh kỳ diệu tiếp nhận sản nghiệp của Trần Phù Sinh. Diệp Khiêm thông qua đủ loại dấu hiệu bên ngoài, tự hồ Trần Phù Sinh để cho Tần Thiên trợ giúp hắn tìm người nối nghiệp, thế nhưng mà vì cái gì Tần Thiên lại nghĩ tới mình? Vì cái gì hắn không từ trong Hồng Môn chọn một người nào đó, như vậy Hồng Môn chẳng phải sẽ dễ dàng chiếm cứ thành phố Nam Kinh?
"Như thế nào rồi?" Trông thấy Diệp Khiêm đi tới, Tần Thiên quay đầu nhìn hắn, hỏi.
"Chơi một ván cờ, hàn huyên vài câu." Diệp Khiêm nói.
Tần Thiên yên lặng nhẹ gật đầu, hắn và Trần Phù Sinh tuy là bằng hữu, tuy cũng không phải rất mật thiết, nhưng mà bọn hắn đều hiểu rõ lẫn nhau. Sau khi nghe thấy Diệp Khiêm nói, Tần Thiên đã biết, Trần Phù Sinh đã đem sự nghiệp của mình phó thác cho Diệp Khiêm, nếu không bằng tính cách của Trần Phù Sinh, tuyệt đối sẽ không nói lâu như vậy. Trên mặt đất rơi đầy tàn thuốc, xem ra Tần Thiên thật sự rất ưu sầu, có đôi khi tình cảm giữa những người nam nhân cũng không cần phải hiện rõ ra ngoài, giống như tình bạn giữa Tần Thiên cùng Trần Phù Sinh.
"Hi vọng ngươi không muốn cô phụ kỳ vọng của Trần Phù Sinh, cũng không cô phụ kỳ vọng của ta." Tần Thiên chậm rãi đứng lên, nói.
"Vì sao lại là con?" Diệp Khiêm hỏi, hắn đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra, hi vọng Tần Thiên có thể cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Tần Thiên nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Cái thế giới này vĩnh viễn là mạnh được yếu thua, cũng vĩnh viễn là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người đã già, nên thức thời nhượng vị trí cho người trẻ tuổi có cơ hội lớn hơn."
Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, hắn tựa hồ hiểu được, Tần Thiên sở dĩ lựa chọn mình có lẽ đối với mình cũng là một loại khảo nghiệm, nhìn xem mình có thể hay không dọn dẹp chuyện ở thành phố Nam Kinh. Mục đích, Diệp Khiêm cũng không phải thập phần xác định, nhưng nếu mình đã đáp ứng Trần Phù Sinh, vậy thì trên người mình đang gánh vác thêm một loại trách nhiệm, như vậy hắn cũng không cách nào đùn đẩy. Nam nhân, cần phải chính mình đảm đương.
Hai người cứ như vậy đứng ở trên sân bệnh viện, ai cũng không nói gì, trong bầu trời đêm, chỉ có rải rác mấy vì sao, cô đơn làm đẹp. Nếu như nói, mỗi người đều là một ngôi sao trên bầu trời, thì không biết mình sẽ là ngôi sao nào? Trần Phù Sinh sẽ là ngôi sao nào?
Bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe con lái vào bệnh viện, ở trước mặt Tần Thiên cùng Diệp Khiêm thì ngừng lại, một vị nam tử ước chừng 30 tuổi từ trong xe đi ra. Thân hình cao lớn cường tráng, lông mày co rút nhanh, khuôn mặt u sầu cùng đau thương.
"Tần tổng!" Nam tử hướng Tần Thiên nhẹ gật đầu, kêu lên.
"La Chiến a, ngươi đã đến rồi." Tần Thiên nói, "Đến, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Diệp Khiêm."
La Chiến quay đầu nhìn Diệp Khiêm, cũng không nói chuyện, bỗng nhiên một quyền hướng Diệp Khiêm đánh qua. Chính tông nam Thiếu Lâm Thiết Tuyến Quyền. Thế công cương mãnh, trong động có tĩnh, cương nhu tương dụng.
Diệp Khiêm nhướng mày, tính cách của hắn cùng Trần Phù Sinh khác biệt rất lớn, hắn ưa thích ẩn nhẫn súc thế mà phát, mà Diệp Khiêm thì ai đụng tới mình là mình đánh trả. Sau khi, La Chiến không hỏi nguyên do liền một quyền đánh tới, Diệp Khiêm cũng không suy nghĩ nhiều, nghiêng người né qua, nhìn về phía Tần Thiên, thấy hắn căn bản cũng không có ý định muốn mở miệng ngăn cản. Diệp Khiêm tựa hồ cũng đoán ra một điểm, chỉ sợ La Chiến là thủ hạ của Trần Phù Sinh, hơn nữa tựa hồ còn là phụ tá đắc lực của hắn. Chẳng lẽ hắn là vì Trần Phù Sinh đem sự nghiệp giao cho mình mà không có cam lòng?
Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, hắn mặc kệ trước kia La Chiến ở trước mặt Trần Phù Sinh được coi trọng cỡ nào, có bao nhiêu địa vị, nếu Trần Phù Sinh đã đem sự nghiệp của hắn cùng trách nhiệm phó thác cho mình, thì hắn sẽ gánh vác và chịu trách nhiệm đến cùng.
Không thể không nói, thân thủ của La Chiến hoàn toàn chính xác không tệ. Nhưng mà, Diệp Khiêm dần dần phát hiện, La Chiến tựa hồ cũng không có ý tứ muốn hạ sát thủ, ngược lại càng giống như là luận bàn. Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên nụ cười tà, nhìn thấy La Chiến quyền thế công tới, Diệp Khiêm hét lớn một tiếng, dùng quyền đối quyền, khí lực va chạm lực.
Không có tiếng nổ mạnh giống như trong phim ảnh, Diệp Khiêm cùng La Chiến Quyền Đầu rất nhanh đụng vào cùng một chỗ, Diệp Khiêm chỉ cảm thấy trên nắm tay La Chiến truyền đến sức lực như bài sơn đảo hải, làm hắn phải lui ra phía sau ba bước. La Chiến hiển nhiên cũng không ngờ rằng thân thủ của Diệp Khiêm sẽ cao như vậy, đồng dạng cũng bị sức lực của Diệp Khiêm bức lui ba bước.
Nhìn giống như không phân thắng bại, kì thực chỉ có song phương tự mình tinh tường. La chiến bại, trong cơ thể hắn khí huyết cuộn trào, đã không có năng lực tái chiến. Nhưng mà Diệp Khiêm mặc dù có chút cố hết sức, nhưng vẫn còn năng lực tái chiến.
Ngay lúc Quyền Đầu đối chiến, La Chiến rõ ràng cảm giác được trên nắm tay của Diệp Khiêm truyền đến minh kình cùng với ám kình, trực tiếp kích đánh vào kinh mạch trên cánh tay của hắn. Cánh tay của La Chiến có chút phát run, nhưng lại thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: "Lão bản không có nhìn lầm ngươi."
"Chính thức nhận thức một chút, Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn khiêm." Diệp Khiêm vươn tay ra, nói.
"La Chiến!" La Chiến giơ tay bắt tay Diệp Khiêm, nói.
La Chiến là người nào? Đây là đệ nhất Đại tướng của Trần Phù Sinh, đi theo Trần Phù Sinh đông chinh tây chiến, đánh hạ giang sơn rộng lớn như hôm nay. Có thể nói, nếu như không có La Chiến, sự nghiệp của Trần Phù Sinh tuyệt đối sẽ không có thuận buồm xuôi gió như vậy. Ở trên đường lăn lộn, nhắc tới tên La Chiến, tất cả mọi người không thể không dựng thẳng ngón cái lên.